Suy nghĩ của ba người đều giống nhau, cẩn thận tiềm hành, áp sát bên ngoài điện nhưng không xông vào trong ngay, mà dò xét tình hình bên trong điện từ phía ngoài trước.
Phục Ma điện này rất là rộng rãi, chứa đựng ngàn người cũng không thành vấn đề. Có hơn trăm người tay chân đều bị Khổn tiên tác trói chặt, dồn thành đống ở giữa đại điện.
Hơn trăm người này đều là môn sinh có cấp bậc khá cao hoặc là con cháu thế gia trực hệ. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Bắt hết đám con cháu tâm can bảo bối của những thế gia này tới đây, trận vây quét lần hai này chắc chắn phải có. Chỉ có điều…”
Chỉ có điều không biết, lần này, Giang Trừng có phải lại là người dẫn đầu hay không thôi.
Bỗng nhiên, một thiếu niên ngồi dưới đất nói: “Ta nói này, lúc đó ngươi không nên chỉ đâm hắn một kiếm, sao ngươi không dứt khoát kéo cổ hắn xuống luôn?”
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng Phục Ma điện lại hết sức trống trải, vừa mở miệng ra là ong ong vọng về, căn bản chẳng cần nghe trộm cũng có thể rõ rõ ràng ràng. Nghe tiếng, lúc này Ngụy Vô Tiện mới chú ý tới, thiếu niên vẻ mặt lạnh lẽo nặng trĩu ở bên cạnh tên con cháu kia, chính là Kim Lăng!
Kim Lăng không hề liếc mắt nhìn gã lấy một cái, cúi đầu im lặng.
Một thiếu niên sợ hãi nói: “Bọn chúng đi đã gần hai ngày rồi… Rốt cuộc chúng muốn gì đây? Muốn giết hay muốn lóc thịt… Hay cho một cái thống khoái.”
Tên con em lên tiếng đầu tiên kia nói: “Còn thế nào nữa? Chắc chắn là muốn làm như với Ôn gia trong hồi trận Xạ Nhật ấy, luyện chế chúng ta thành con rối xác của hắn, lại dùng chúng ta đối phó với người nhà của chúng ta, khiến bọn họ không xuống tay được, để họ tự giết lẫn nhau.” Gã cắn răng nói: “Tà ma! Rõ là đê tiện! Thứ vô nhân tính…”
Kim Lăng bỗng lạnh lùng thốt: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Tên con cháu kia ngạc nhiên nói: “Ngươi bảo ta câm miệng? Ý ngươi là gì đây?”
Kim Lăng: “Ý gì à? Ngươi điếc hay bị ngu thế, nghe không hiểu tiếng người hả? Câm miệng, chính là bảo ngươi đừng có ồn ào nữa!”
Bị trói hai ngày, tên con cháu kia đã gắt gỏng cả người từ lâu, cả giận nói: “Ngươi dựa vào cái gì bảo ta câm miệng?!”
Một giọng nói trẻ măng cũng coi như bình tĩnh khác vang lên: “Hiện chúng ta đang bị trói ở đây, không biết tẩu thi đầy bên ngoài kia chừng nào sẽ xông vào. Những lúc thế này các ngươi vẫn muốn cãi nhau?”
Lam Tư Truy thế mà cũng bị bắt tới.
Tên thiếu niên bị kêu câm miệng kia nói: “Là nó nổi điên trước! Sao, ngươi chửi thì được nhưng không cho người khác chửi hả?! Kim Lăng, hừ, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi tưởng Liễm Phương Tôn là tiên đốc, thì sau này ngươi cũng vậy? Ta cứ không ngậm miệng đó, ta coi ngươi…”
Kim Lăng đột nhiên nhào cả người tới, cụng đầu vào gáy gã, cái tên con cháu kia đau đến độ kêu gào, mắng: “Muốn đánh hả, ta hầu! Ông đây đang nén giận. Ngươi là cái thứ có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi!”
Nghe xong câu này, Kim Lăng càng điên tiết hơn nữa, bị trói không tiện ra tay, hắn liền xài cùi chỏ với đầu gối, liên tục ra đòn đập cho đối phương áu áu gào lên. Nhưng hắn chỉ có một mình, còn tên thiếu niên kia ấy thế mà lại là kẻ thường ngày đều là tiền hô hậu ủng, chúng bạn bè vừa thấy gã chịu thiệt, lập tức réo lên: “Ta tới giúp ngươi!” Đồng loạt xông tới. Lam Tư Truy ngồi ở gần đó, thân bất do kỷ bị bọn họ cuốn vào dòng lũ quần ẩu, hồi đầu còn gượng gạo khuyên nhủ “bình tĩnh, bình tĩnh cả đi”, nhưng sau khi bị trúng mấy đòn cùi trỏ, hắn đau đến độ cau mày suốt, mặt ngày càng đen, quát to một tiếng, dứt khoát gia nhập hỗn chiến luôn.
Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đều không nhìn nổi, đưa mắt liếc nhau, xác định trong ngoài Phục Ma điện này hẳn là không có cạm bẫy, Ngụy Vô Tiện dẫn đầu nhảy lên trên bậc thềm trước điện Phục Ma, quát: “Giải tán, giải tán hết đi!”
Một tiếng quát này của hắn, vang vọng trong điện Phục Ma, gần như chấn điếc cả tai. Các thiếu niên quấn vào thành một cục ngẩng đầu nhìn sang, Lam Tư Truy trông thấy bóng người quen thuộc bên cạnh hắn, vui vẻ gọi: “Hàm Quang Quân!”
Bên cạnh có kẻ hoảng sợ nói: “Ngươi mừng cái gì? Bọn chúng… Bọn chúng cùng một giuộc đó!”
Ngụy Vô Tiện bước vào Phục Ma điện, rút Tuỳ Tiện ra khỏi vỏ, sẵn tay vứt ra sau, một bóng người chợt hiện, tiếp lấy kiếm, chính là Ôn Ninh.
Đám con cháu thế gia này lại kêu gào quỷ quỷ một trận: “Quỷ quỷ quỷ quỷ tướng quân!”
Ôn Ninh vung Tuỳ Tiện, chém một kiếm về phía Kim Lăng, Kim Lăng cắn răng nhắm chặt mắt lại, ngờ đâu toàn thân thả lỏng, Khổn tiên tác đã bị lưỡi kiếm Tuỳ Tiện chém đứt.
Ôn Ninh đi quanh điện, chặt đứt Khổn tiên tác. Con cháu thế gia được hắn mở trói trốn không xong mà ở cũng không được, trong có Di Lăng lão tổ, quỷ tướng quân và kẻ phản bội chính đạo – Hàm Quang Quân, ở ngoài thì có vô số tẩu thi gầm gừ chờ ăn, khó cả đôi đường, đành phải co ro ở một góc đại điện, mắt láo liên nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh mặt đơ đi tới đi lui.
Lam Tư Truy ở đầu bên kia lại mặt mày sáng rỡ, nói: “Mạc… Nguỵ tiền bối. Ngươi tới cứu bọn ta đấy ư? Không phải ngươi phái người bắt bọn ta tới đâu nhỉ?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng đầy mặt cậu đều là vẻ mừng rỡ và tin tưởng hoàn toàn, lòng Ngụy Vô Tiện ấm áp, ngồi xổm xuống xoa đầu cậu, vò mái tóc dù gặp rủi ro nhưng vẫn không cẩu thả ấy đến rối bời, nói: “Ta? Ta nghèo cỡ nào, đâu phải ngươi không biết, lấy đâu ra lắm tiền như thế để thuê người.”
Lam Tư Truy gật đầu lia lịa: “Ù. Ta biết mà! Ta biết tiền bối thật sự rất là nghèo mà!”
Ngụy Vô Tiện: “… Ngoan. Đối phương có bao nhiêu người? Chung quanh đây có mai phục không?”
Lam Tư Truy: “Đối phương có rất nhiều người! Đều dùng sương đen che chắn nên không thấy rõ mặt mũi, tước kiếm bọn ta, vứt bọn ta ở đây xong rồi bỏ đi, đã gần hai ngày rồi, cứ như muốn để bọn ta ở đây tự sinh tự diệt vậy. Hơn nữa, bên ngoài nơi này có rất nhiều tẩu thi! Thi thoảng lại nghe tiếng chúng nó kêu, cơ mà tạm thời tất cả không bước vào điện.”
Tị Trần “cheng” rời vỏ, cắt đứt Khổn tiên tác trói cậu.
Lam Vong Cơ thu kiếm vào vỏ, nói: “Làm tốt lắm.”
Ý là, cậu có thể giữ bình tĩnh, lâm nguy không loạn, còn tin tưởng họ, làm tốt lắm. Lam Tư Truy vội vàng đứng dậy, nghiêm chỉnh thắng tắp đứng quay về phía Lam Vong Cơ, còn chưa kịp lộ nụ cười, Ngụy Vô Tiện đã hì hì nói: “Đúng đó, làm tốt lắm, Tư Truy à, cả lũ sắp sửa đánh nhau cả rồi nhỉ.”
Mặt Lam Tư Truy đỏ ửng: “Việc, việc đó… Ban nãy thoáng kích động…”
Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Kim Lăng tay chân cứng đơ đứng phía sau bọn họ.
Lam Vong Cơ lập tức chắn trước người Ngụy Vô Tiện, Lam Tư Truy thì lại đứng đằng trước Lam Vong Cơ, dè dặt nói: “Kim công tử.”
Ngụy Vô Tiện đi ra từ phía sau hai người: “Các ngươi làm gì vậy? Người này chồng lên người kia.”
Vẻ mặt Kim Lăng rất là quái lạ, nắm đấm hết lỏng lại chặt, xiết rồi lại thả, dường như muốn nói lời gì đó, nhưng lại không mở miệng được, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Ngụy Vô Tiện – nơi từng bị cậu đâm một kiếm.
Đương lúc đôi bên giằng co, đột nhiên, có một bóng người bị ném mạnh vào trong điện!
Ngụy Vô Tiện thụt lui vài bước, được Lam Vong Cơ đỡ lấy, chăm chú nhìn kỹ, nói: “Ôn Ninh?”
Ôn Ninh cựa mình nhảy lên, yên lặng xoay xương cánh tay bị thô bạo bẻ khớp trở lại, Ngụy Vô Tiện vời Lam Vong Cơ đồng thời quay người.
Chỉ thấy Giang Trừng thả lỏng tay đứng trước điện Phục Ma, ánh sáng của Tử Điện dưới tay hắn xì xì chạy vòng. Ban nãy chắc là Ôn Ninh bị một roi của hắn quất bay vào điện.
Thảo nào Ôn Ninh không có bất cứ ý đánh trả nào.
Giang Trừng lạnh lùng thốt: “Kim Lăng, lại đây.”
Kim Lăng nghẹn ngào gọi: “… Cậu!”
Trong rừng cây tối, tu sĩ nhiều nhà với trang phục khác nhau trên người chậm rãi đi ra. Càng tụ càng nhiều, đen nghịt một khoảnh, chen chúc kín kẽ, bao quanh vây chặt Phục Ma điện. Đếm sơ sơ, có đến hơn một, hai ngàn người.
Những tu sĩ này, gồm cả Giang Trừng, mặt mũi đều lộ vẻ mệt mỏi, toàn thân đẫm máu. Hơn một trăm tên con cháu thế gia bị trói hồi đầu kia nhao nhao lao ra khỏi điện Phục Ma, miệng gọi to: “Cha!” “Mẹ!” “Ca ca!” Chen vào trong đám người.
Giang Trừng lạnh lùng nói: “Kim Lăng, ngươi lề mề gì nữa mà còn không qua đây? Muốn chết phải không?”
Kim Lăng nhìn chung quanh, vẫn do dự chưa quyết định. Ngụy Vô Tiện tạm thời không rảnh để ý tới cậu, mắt đảo nhanh qua đám người, lại phát hiện vài nơi cực kỳ bất thường.
Lam Khải Nhân đứng trước đoàn người, trông vẻ già đi không ít, bên tóc mai đã xuất hiện từng sợi hoa râm.
Ông nhìn Lam Vong Cơ, nói: “Vong Cơ.”
Lam Vong Cơ nhỏ giọng: “Thúc phụ.”
Nhưng vẫn không đến đứng cạnh ông.
Lam Khải Nhân không thể hiểu rõ hơn được nữa, đây chính là câu trả lời kiên định không thể dao động của Lam Vong Cơ. Ông lắc đầu với vẻ mặt hết sức thất vọng, không định mở miệng khuyên nhủ thêm lần nữa.
Một tiên tử áo trắng phấp phới đứng ra, mắt rưng rưng lệ, nói: “Hàm Quang Quân, rốt cuộc ngươi bị làm sao? Ngươi… Ngươi không còn là ngươi nữa rồi, rõ ràng trước đây ngươi với hắn không đội trời chung, như nước với lửa. Rốt cuộc Di Lăng lão tổ đã dùng cách gì mê hoặc ngươi, khiến ngươi đứng phía đối lập bọn ta?”
Lam Vong Cơ không để ý đến nàng ta.
Tiên tử nọ không nhận được câu trả lời, đành phải tiếc nuối nói: “Là vậy sao… Uổng là danh sĩ.”
Ngụy Vô Tiện: “Các ngươi lại tới nữa rồi.”
Giang Trừng lạnh lùng nói: “Đương nhiên phải tới.”
Tô Thiệp lưng đeo đàn cổ Thất Huyền của gã, cũng đứng trước đoàn người, thản nhiên nói: “Nếu không có Di Lăng lão tổ vừa trở về đã lo thiên hạ không biết, gióng trống khua chiêng đào xác bắt người, vậy thì bọn ta cũng sẽ không quang lâm hang ổ của các hạ nhanh đến như thế đâu.”
Ngụy Vô Tiện: “Rõ ràng là ta tới đây để cứu mấy đứa con cháu thế gia này mà, sao các ngươi không cảm ơn ta, ngược lại còn lên án ta nữa?”
Không ít người phát tiếng cười nhạo, thầm nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng”.
Ngụy Vô Tiện biết tỏng tranh cãi là phí công vô ích nên không quá vội vàng, cười khẽ, nói: “Cơ mà, lần các ngươi đến chiến này, hình như có hơi khó coi thì phải, thiếu mất hai vị đại nhân vật nha. Xin hỏi chư vị, việc quan trọng cỡ này, sao Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân lại không tới?”
Tô Thiệp cười lạnh: “Hừ, hôm trước Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân bị nhân sĩ không rõ ám sát ngay trên đài Kim Lân, hai người đều bị thương nặng, đến nay vẫn còn đang điều trị, ngươi cần gì phải biết rồi còn hỏi?”
Nghe nói Lam Hi Thần “bị thương nặng”, Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện cũng giật mình trong lòng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói nho nhỏ: “Cha, con cảm thấy, có lẽ thật không phải do hắn làm đâu. Lần trước ở thành Nghĩa, là hắn đã cứu bọn con đó. Lần này con thấy hắn, hình như cũng là tới cứu bọn con…”
Theo tiếng nhìn sang, là một tên con cháu thế gia mới vừa nhào vào dưới sườn phụ thân mình, khuôn mặt trẻ đến độ hơi ngây thơ kia quả thật có chút quen quen. Nhưng mà, cha cậu ta đã lập tức quở mắng con trai mình: “Con nít đừng có nói lung tung! Ngươi có biết trường hợp này là gì không? Ngươi có biết kẻ đó là ai không!”
Thu ánh mắt về, Ngụy Vô Tiện ung dung nói: “Rõ ràng rồi.”
Từ khi bắt đầu hắn đã rõ ràng, dù hắn có nói gì, cũng đều không có ai tin tưởng hắn. Hắn phủ nhận, có thể sẽ bị áp đặt, hắn thừa nhận, có thể sẽ bị vặn vẹo.
Trước kia lời Lam Vong Cơ nói đúng là có sức nặng, nhưng sau khi lẫn vào với hắn, e rằng cũng đã trở thành mục tiêu công kích.
Vốn tưởng rằng tốt xấu gì bên thế gia kia cũng có một Lam Hi Thần trấn giữ, nên vẫn có thể hoà giải một phen, ai ngờ Lam Hi Thần lẫn Kim Quang Dao đều không có mặt. Nếu ý định ban đầu của Kim Quang Dao là hãm hại hắn, diệt hắn trong một lần, sao lại không đích thân ra trận?
Hắn không đến, nhất định là đã có kế hoạch khác âm hiểm hơn nữa. “Bị ám sát ở đài Kim Lân, hai người đều bị thương nặng” – có trời mới biết chân tướng ra làm sao!
Năm xưa khi vây quét Loạn Táng Cương lần đầu, Kim Quang Thiện chủ trì Lan Lăng Kim thị, Giang Trừng chủ trì Vân Mộng Giang thị. Lam Khải Nhân chủ trì Cô Tô Lam thị, Nhiếp Minh Quyết chủ trì Thanh Hà Nhiếp thị. Hai cái trước là lực lượng chính, hai cái sau có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Bây giờ gia chủ của Lan Lăng Kim thị chưa đến, chỉ phái nhân thủ nhận sự chỉ huy của Lam gia; Cô Tô Lam thị vẫn do Lam Khải Nhân điều khiển; Nhiếp Hoài Tang thay thế vị trí của đại ca gã, co ro trong đám người, nhưng đầy mặt vẫn là “ta chẳng biết cái gì hết”, “ta chẳng muốn làm cái gì hết”, “ta tới chỉ để gom đủ số”.
Chỉ có Giang Trừng, vẫn là Giang Trừng với lệ khí quanh thân, mặt đầy hung ác nham hiểm, đăm đăm nhìn hắn.
Thế nhưng. Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu, trông thấy người vẫn đứng bên cạnh hắn, người không hề tỏ ra do dự, càng không hề có ý lùi bước – Lam Vong Cơ.
Thế nhưng – lần này, hắn không còn một mình nữa.
Mấy ngàn tên tu sĩ nhìn chòng chọc vào trong, nhưng chỉ có một vị tuổi trung niên không dằn lòng nổi, nhảy ra, quát lên: “Ngụy Vô Tiện! Ngươi có còn nhớ ta không?”
Ngụy Vô Tiện thành thật đáp: “Không nhớ.”
Tên tu sĩ trung niên kia cười lạnh: “Ngươi không nhớ, nhưng chân ta thì nhớ!”
Gã lập tức vén áo lên, để lộ cặp chân giả làm bằng gỗ, nói: “Chân này của ta, là bị ngươi phế bỏ trong đêm ở thành Bất Dạ Thiên năm xưa. Cho ngươi nhìn, là để ngươi biết, trong đám người vây quét ngươi hôm nay, cũng có một phần lực của ta. Đạo trời tuần hoàn, báo ứng đúng lắm!”
Dường như là được gã khích lệ, một tu sĩ trẻ tuổi khác cũng đứng ra nói: “Ngụy Vô Tiện, ta không hỏi ngươi có nhớ hay chăng. Cha mẹ ta đều chết dưới tay ngươi, nợ máu ngươi thiếu quá nhiều, chắc chắn cũng không nhớ rõ hai cụ nhà ta. Thế nhưng, ta sẽ không quên! Cũng sẽ không tha thứ!”
Người thứ ba đứng ra, lần này, Ngụy Vô Tiện hỏi trước: “Ta từng hại ngươi tàn phế?”
Người này lắc đầu, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: “Ta giết cha mẹ ngươi, diệt cả nhà ngươi?”
Người này lại lắc đầu. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Vậy xin hỏi ngươi tới đây làm gì?”
Người này nói: “Ta cũng không có thù hận gì với ngươi. Ta tới đây tham chiến, chỉ là khiến ngươi rõ ràng: Kẻ coi trời bằng vung, người người muốn diệt trừ, dù có lấy bất cứ thủ đoạn không chính đáng nào, dù có bò ra khỏi mộ bao nhiêu lần, bọn ta cũng sẽ đưa ngươi trở lại. Không vì cái gì khác, chỉ vì hai chữ “công bằng”, vì một cái “nghĩa”!”
Mọi người nghe vậy, nhao nhao ủng hộ, tiếng hoan hô như sấm động, được cổ vũ gấp bội, người này nối tiếp kẻ kia dũng cảm bước ra, lớn tiếng tuyên chiến.
“Trong lần chặn giết Cùng Kỳ, con trai ta bị chó săn Ôn Ninh của ngươi cắt cổ mà chết!”
*Cùng Kỳ/穷奇: Là tên một loài thú trong truyền thuyết, tìm trên gg nhìn oai lắm =)))
“Bởi lời nguyền rủa ác độc của ngươi mà sư huynh ta toàn thân thối rữa, trúng cổ bỏ mình!”
“Không vì cái gì khác, chỉ vì chứng minh thế gian vẫn còn công lý, không thể dung thứ nhân nhượng cho tội ác!”
“Thế gian vẫn còn công lý, không dung thứ không nhân nhượng tội ác!”
Mỗi một gương mặt đều tràn trề nhiệt huyết sục sôi, mỗi một câu nói đều lời chính lẽ đáng, ai nấy cũng đều hiên ngang lẫm liệt, hùng hồn mạnh mẽ, căm phẫn trào dâng, hào hùng vạn trượng.
Không nghi ngờ gì nữa, việc bọn họ đang làm lúc này, là một nghĩa cử cao đẹp, là một hành động vĩ đại vinh quang.
Một trận thảo phạt của “Chính nghĩa” đối với “Tà ác” – đủ để lưu danh bách thế, vạn người ca tụng.
Giống như hắn đã từng.