– Lý Tiểu Sở –
Lý Tiểu Sở mệt mỏi xoay người lại nhìn ba con người đang tình chàng ý thiếp kia, nói:
– Đừng có diễn nữa, cô không nhớ chuyện mất mặt hôm diễn ra đại hội thể thao sao? Còn nữa trên thế giới này có biết bao người ghét cô vậy cô có chạy đến hỏi từng người rằng lý do họ ghét cô hay không? Hạ tiểu thư đây là muốn ai cũng yêu thương mình, quan tâm mình à? Cô quá tham lam rồi, chỉ đơn giản là tôi không ưa cô thôi –
Lý Tiểu Sở bỏ đi tiếp, Trịnh Vũ nổi giận hắn chạy đến xoay người cô lại vung tay muốn đánh vào mặt cô.
Nhưng bàn tay khác đã ôm cô vào lòng nắm chặt lấy cánh tay của Trịnh Vũ.
– Nam Phong? Sao cậu lại bảo vệ cô ta? – Tiêu Gia Hạo hỏi.
Cô ngước nhìn đúng là Nam Phong, cũng lâu rồi cô không gặp hắn sau cái hôm ở bệnh viện về cô cũng chẳng gọi hỏi thăm hắn, thật lòng có chút tội lỗi.
– Cậu không để lời của Cẩm Chi lọt vào tai sao? Sao còn đi bảo vệ cô ta? – Trịnh Vũ hỏi.
Lý Tiểu Sở cau mày, Hạ Cẩm Chi này lại nói nhăng nói cuội gì rồi?
– Tôi có chính kiến của tôi không vì ai mà bỏ đi chính kiến của mình, hơn nữa đại hội thể thao lần đó đúng thật là Hạ Cẩm Chi đã gây sự với Tiểu Sở – Nam Phong trả lời.
– Chuyện đó đã qua lâu rồi mà – Hạ Cẩm Chi đáp.
– Cô cũng biết mọi chuyện đã qua lâu rồi vậy tại sao còn gián tiếp nhắc đến, hơn nữa vừa rồi tôi nghe được cô đã nói với người khác điều gì đó về tôi, cô Hạ chắc là không biết tôi rất ghét bị nói xấu sau lưng –
Lý Tiểu Sở đẩy Nam Phong ra đứng đối mặt với Hạ Cẩm Chi.
– Nè sao các em còn không vào lớp hả? Đứng đây làm gì? –
Giáo viên chạy ra nói lớn mọi người lập tức tháo chạy, giáo viên đi đến nhìn cô và Hạ Cẩm Chi, cô mỉm cười đáp:
– Hôm nay em trở lại trường mọi người đến chào đón em thôi ạ –
– Nhiêu là được rồi mau về lớp đi –
Nói rồi giáo viên bỏ đi, Lý Tiểu Sở nhìn Hạ Cẩm Chi nói:
– Rồi cô sẽ thấy kẻ nói xấu sau lưng tôi sẽ có kết cục như thế nào –
Lý Tiểu Sở bỏ đi Nam Phong cũng đi theo sau lưng cô, Hạ Cẩm Chi rất tức giận không ngờ những lời mà cô ta nói suốt những tháng qua Nam Phong không để ý dù chỉ một câu, còn trực tiếp ra tay bảo vệ cô.
“Lý Tiểu Sở cô mới chính là kẻ sống không yên”
__________________
Giờ giải lao Nam Phong vào lớp kéo cô lên sân thượng trước sự ngỡ ngàng của mọi người bên trong lớp.
– Sao lại về? Tự về hay là họ bắt ép cô? – Nam Phong hỏi.
– Tự về –
Lý Tiểu Sở hiểu rất rõ Nam Phong đang hỏi gì, cô cũng chẳng muốn kể cho hắn nghe mọi chuyện vì cô không muốn lôi kéo người khác vào chuyện riêng của mình, hơn nữa cô đã làm phiền hắn nhiều lần rồi.
– Tự về? – Nam Phong hỏi.
– Ở bên cạnh Thẩm Hoắc Nam chán rồi về tìm niềm vui mới không được sao? – cô hỏi.
Lý Tiểu Sở đã quyết định sẽ học cách trở thành một badgirl để sau khi anh biết sẽ không còn lý do gì mà níu kéo hay đau lòng vì cô.
– Cô… –
– Sao vậy? Anh ngạc nhiên lắm sao? Không phải từ lâu anh đã biết con người tôi như vậy rồi sao? – cô hỏi.
– Em và anh ta chia tay rồi? –
– Không, khi nào anh ta được nghỉ phép về nhà tôi mới chia tay với anh ta –
– Vậy…tôi có cơ hội không? – Nam Phong hỏi.
Lý Tiểu Sở rất ngạc nhiên vì câu hỏi của hắn, có chút mất bình tĩnh cô hỏi:
– Anh bị điên à? Biết tôi chẳng tốt lành gì cũng muốn tôi cho anh cơ hội? –
– Em bảo chán khi ở bên cạnh anh ta, nhưng tôi sẽ làm cho em cảm thấy khác khi ở bên cạnh tôi – Nam Phong nói.
Lý Tiểu Sở do dự, tuy cô có ý định thành badgirl nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi cô không muốn làm tổn hại thứ tình cảm chân thành mà người khác dành cho cô.
– Anh nên dành tình cảm đó cho cô gái xứng đáng đi –
Lý Tiểu Sở không đợi hắn trả lời là chạy đi, nếu cô tiếp tục ở đó thì cô sẽ chẳng biết đối mặt và trả lời hắn như thế nào.