Chúc lão đại ngậm miệng.
Giang Văn Thanh hỏi: “Các bang phái lớn nhỏ khác ở Biên Hoang Tập đối với chuyện này có thái độ ra sao?”.
Chúc lão đại sắc mặt sa sầm, lạnh lùng đáp: “Hiện tại có tư cách vùng vẫy với bọn ta chỉ có tam đại bang hội Phi Mã hội của Thác Bạt tộc, Bắc Kỵ Liên của Mộ Dung Chiến và Khương bang. Phi Mã hội luôn luôn bất hòa với bọn ta, vẫn vì quan hệ của Yến Phi với Thác Bạt Khuê mà bảo hộ lo lắng cho Bàng Nghĩa, khiến cho bọn ta thận trọng cố kỵ. Chiếu theo lý, bọn chúng có thể toàn lực ủng hộ Yến Phi mà đến đả kích bọn ta, may là bọn ta đã sớm có đối sách, lợi dụng thù hận của Bắc Kỵ Liên đối với Thác Bạt tộc và Yến Phi, thuyết phục Mộ Dung Chiến kềm chế Phi Mã hội. Mộ Dung Chiến đã tận miệng đáp ứng ta, nếu Hạ Hầu Đình gia nhập vòng chiến, bọn họ sẽ không ngồi yên mà xem”.
Giang Văn Thanh điềm đạm hỏi: “Còn nếu gã ngồi xem thì sao?”.
Chúc lão đại mục quang hung mãnh, trầm giọng: “Biên nhân trọng nhất là giữ miệng, nếu Mộ Dung Chiến nói mà không làm, Biên Hoang Tập đâu còn chỗ dung thân cho gã”.
Giang Văn Thanh dịu giọng: “Văn Thanh có chỗ không hiểu, người Hồ ở Biên Hoang Tập duy chỉ có thông qua người Hán bọn ta mà mua bán hàng hóa Nam Bắc mới có đường kiếm lợi, bằng vào một điểm đó, ai dám không nghe lời của Chúc thúc thúc?”.
Chúc lão đại than: “Biên Hoang Tập là địa phương nhận tiền không nhận người, ai trở ngại giao dịch buôn bán, lập tức trở thành công địch của Biên Hoang Tập. Bọn ta tuy có ảnh hưởng lực đối với người Hán ở Biên Hoang Tập, nhưng có những chuyện vẫn đâu đến bọn ta đi xen tay, Hán nhân ở đây có hơn vạn, mỗi ngày lai lai vãng vãng khó mà tính toán, như cái Thác Bạt tộc bán là chiến mã phẩm chất cao nhất phương Bắc, vận chuyển đến phương Nam có thể kiếm lời to, bọn ta nếu không cho phép bất cứ người nào mua ngựa của chúng thì hậu quả khó lường, cũng không thể cấm tuyệt, hơn nữa đầu tiên bọn ta liền phải xung đột chính diện với Hạ Hầu Đình”.
Giang Văn Thanh cười nói: “Đây chính là nguyên nhân cha phái Văn Thanh đến”. Tiếp đó mặt ngọc nghiêm lại, đôi mắt phượng thon dài lộng lẫy tương xứng với đôi mày cong cong, bắn ra những tia sáng trí tuệ, lãnh tĩnh thốt: “Yến Phi cừu gia khắp nơi, vẫn dám ngang nhiên hiện thân ở Biên Hoang Tập, trước hết bọn huynh đệ Mộ Dung Vĩnh đâu có chịu bỏ qua cho y, bọn ta cũng đâu cần phải nhọc mệt ra tay trước”.
Chúc lão đại trầm ngâm: “Sợ nhất là y tiên phát chế nhân, đánh bọn ta một vố không kịp trở tay”.
Giang Văn Thanh nói: “Yến Phi nào phải hoàn toàn không sợ kỵ, y nếu đã có chủ ý dùng võ lực giải quyết, đâu có để Kỷ Thiên Thiên đến nói chuyện với Chúc thúc thúc. Chuyện trả gỗ ngày mai đâu có khó hóa giải, chỉ cần Chúc thúc thúc để tất cả mọi người ở Biên Hoang Tập biết là lão nhân gia người đem tặng làm quà hoan nghênh Kỷ Thiên Thiên, Chúc thúc thúc vẫn có thể thắng được mỹ danh phong lưu tôn trọng mỹ nhân, theo ngọn gió Kỷ Thiên Thiên mà che hết tất cả, ai thắng ai bại đâu có ai thích thú gì mà chú ý đến nữa”.
Chúc lão đại bị thuyết phục, phấn chấn gật đầu nói: “Lối nhìn của Văn Thanh thật thấu triệt, Kỷ Thiên Thiên quả không hổ thanh danh đệ nhất danh kỹ Tần Hoài. Thành thật mà nói, cho dù không thèm lo tới sự cố kỵ của Tạ An, Tạ Huyền, ta vẫn có cảm giác không có cách nào cự tuyệt nàng ta, không muốn làm nàng ta thất vọng mà đi”.
Giang Văn Thanh đôi mắt đẹp liền sáng lên, thong dong thốt: “Bọn ta cũng không phải hoàn toàn bị động, chỉ cần Văn Thanh có thể nắm được Kỷ Thiên Thiên trong tay, sẽ như một mũi trủy thủ đâm thẳng vào tim Yến Phi!”.
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.
Theo bước của Yến Phi và Cao Ngạn càng đến gần, đám dân Hoang càng giảm bớt sự ồn ào điếc tai, còn có người lớn tiếng quát tháo giùm bọn họ, lưa thưa truyền ra tiếng chào hỏi Yến Phi. Đối với Hoang nhân chỉ sợ cho lợi ích bản thân mình, không lý gì tới chuyện người khác mà nói, đây là tình huống hãn hữu.
Yến Phi đi thẳng đến Đông môn đại nhai, liền dừng bước, dân chúng tụ tập cũng đã đến trên ngàn người, tràn đầy đường lớn, hẻm nhỏ, quán xá chật ních, cách một con đường xe ngựa, hơn ngàn người vụt im lặng như tờ, chờ xem Yến Phi nói gì.
Mãi cho đến bây giờ, Cao Ngạn vẫn không rõ trong hồ lô của Yến Phi đang bán thuốc gì.
Yến Phi mục quang từ từ quét qua, trên mặt hiện nụ cười thân thiết xán lạn, không cố ý lên giọng, lại tựa như truyền vọng rõ rệt vào tai mỗi một người, thong dong thốt: “Yến mỗ đêm nay có một chuyện công bố, chỉ cần Yến Phi ta ngày nào còn mạng, các người không cần phải nộp thuế đất cho Chúc lão đại, y có muốn thu thuế, y đến tìm lão tử ta mà thu!”.
Tiếng nói vừa dứt, dân Hoang lập tức ùa nhau hoan hô long trời, chấn động toàn Biên Hoang Tập.
Cao Ngạn ngầm khen lợi hại, Yến Phi chuyến này đã đem sự tình Hoang nhân Hán tộc bị ép thuế thầu hết lên mình, cứ y theo quy củ của Biên Hoang Tập, trừ phi Chúc lão đại thành công tiêu diệt Yến Phi, nếu không cũng không có mặt mũi bắt Hoang nhân trong phạm vi thế lực trả thuế đất nữa.
Dân Hoang lại yên lắng, vì Yến Phi ra dấu giữ im lặng.
Yến Phi điềm đạm thốt: “Ta ra mặt cho các người, cũng cần các người hợp tác, từ giờ phút này, Biên Hoang Tập hồi phục lại thành Biên Hoang Tập trước trận chiến Phì Thủy. Ngươi không cần lý gì đến ta, ta không cần lý gì đến ngươi, mọi người chỉ lo chuyện của mình. Bây giờ lập tức tản hết cho ta, ai thích về nhà, đi rong, hoặc tiếp tục làm ăn buôn bán thì cứ
tùy tiện mà làm, nhưng đừng đến đây chen lấn xem nhiệt náo nữa, lão tử ta không quen để người ta nhìn như xem hát”.
Dân Hoang lại hoan hô vang dậy. Yến Phi quả nhiên không nuốt lời, mấy câu nói là liền chiếm lấy lòng dân Hoang. Đương nhiên, sau này còn phải xem chàng có bản lãnh đối kháng Hán bang không, bất quá một khi chàng ngày nào còn sống lù lù ở Biên Hoang Tập, dân Hoang có thể hưởng thụ sự tự do không chịu bất kỳ pháp quy hạn chế nào ở Biên Hoang Tập.
Kỷ Thiên Thiên hứng chí tươi tắn nhìn dân Hoang tụ tập trên đường từ từ tản mác, vui vẻ nhìn Tiểu Thi nói: “Ngươi xem Biên Hoang đệ nhất kiếm thủ của bọn ta tài nghệ làm sao kìa, vài câu nói đã thắng được tiếng hoan hô vỗ tay của tất cả mọi người”.
Lưu Dụ vừa đến bên hai nàng mỉm cười thốt: “Đó gọi là xem bệnh mà sắc thuốc, Bảo Tiêu Vương của bọn ta chịu đem mạng ra đảm bảo, Hoang nhân đương nhiên không dè xẻn tiếc lời hoan hô, kêu la không cần tốn quá nhiều khí lực, lại có thể tiết giận đối với Chúc lão đại”.
Nói xong, Lưu Dụ sinh ra cảm giác trước đây chưa từng có, cảm thấy khâm phục lối dùng thủ đoạn của Yến Phi, từ đó liên tưởng đến nhãn quang nhìn người của Tạ An, cũng chính như Yến Phi nói, không có ai hiểu biết cách chơi trò chơi lề thói Biên Hoang Tập này hơn chàng. Nhưng những điều đó đều không phải là nguyên nhân khiến cho gã động lòng nhất.
Không thể phủ nhận là chuyến này đoàn người đến Biên Hoang Tập đã vì có Kỷ Thiên Thiên gia nhập mà triệt để cải biến, đang trong binh hung chiến nguy, rót vào linh tính và sự ôn nhu, nàng liền như ánh dương ấm áp mát mắt phá mở mây đùn bắn tan băng tuyết ngập đất. Dưới ánh lửa bập bùng, thanh âm của bọn Bàng Nghĩa bày binh bố trận không ngừng truyền lại, nàng lại càng đẹp đến mức không thể so sánh, càng làm động hồn người là sự luyến ái đối với sự sống, sự kiên trì đi theo cái thiện, sự truy cầu thể nghiệm đối với cái mới của nàng.
Kỷ Thiên Thiên còn chưa đáp trả, tiếng chân từ đằng sau vọng đến.
Lưu Dụ giật mình, xoay người theo tiếng động nhìn lại, lọt vào mắt là một đôi nhãn thần sắc bén như tên.
Chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên cũng xoay mình nhìn mười mấy đại hán Hồ tộc từ một con hẻm quẹo ra, bọn Bàng Nghĩa dừng tay dừng chân, sinh ý cảnh giới.
Người cầm đầu là một hán tử Hồ trẻ tuổi tay cầm bội đao đi đều, thể hình cứng cáp uy vũ, mặt mày thô bạo rất có tính cách và mỵ lực nam tính, trên mình chỉ vận một cái áo da dê hở hai tay, bước chân ổn định, hai mắt không chớp đinh đinh nhìn Lưu Dụ, như là những người khác hoàn toàn không tồn tại.
Mười mấy chiến sĩ người Hồ theo sau hắn ai cũng cầm đao mang thương, người người song mục hung quang loang loáng, sát khí đằng đằng, bộ dạng hung ác như muốn tìm người mà cắn xé. Ai không mù tất biết bọn chúng đến để gây chuyện.
Tiểu Thi run cầm cập, Kỷ Thiên Thiên liền ôm ả.
Lưu Dụ thần sắc thâm trầm, trong lòng lại ngầm kêu khổ, từ y phục Hồ của đối phương, gã đã đoán ra kẻ đến là ai, thực lực của đối phương còn vượt xa ý liệu của gã. Người này khẳng định là đối thủ ngoan cường của Yến Phi và Lưu Dụ gã. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Hán tử người Hồ bước qua cửa hậu viện rã nát, vẫn đinh đinh nhìn Lưu Dụ, vừa đi vừa nói: “Ngươi không phải là Yến Phi, vì ngươi dụng đao, cho nên ngươi là Lưu Dụ gì đó phải không?”.
Lưu Dụ lãnh đạm: “Ngươi cũng là Mộ Dung Chiến gì đó ha!”.
Mộ Dung Chiến liền đứng lại cách khoảng mười bước, đợi đám thủ hạ đằng sau thủ thế tản ra thành hình cánh quạt, chuẩn bị một lời không lọt tai là đao trắng chém tới đao đỏ rút ra. Nhưng lúc đó mục quang của hắn dời khỏi mặt Lưu Dụ, lạc trên gương mặt tươi cười của Kỷ Thiên Thiên, đi lần xuống dưới, tiếp đó thân gấu giật thót, thốt lên như tận từ đáy lòng: “Kỷ Thiên Thiên!”.
Đám chiến sĩ Mộ Dung Tiên Ti tộc ai ai cũng nhìn trợn mắt há mồm, bị sắc đẹp của Kỷ Thiên Thiên hớp hồn kinh tâm động phách.
Kỷ Thiên Thiên cung thân thi lễ, thỏ thẻ dịu dàng: “Thiên Thiên xin chào Mộ Dung thủ lãnh”.
Không khí kiếm rút nõ giương liền lập tức tan băng lở ngói, Kỷ Thiên Thiên căn bản không thể là món quà ân sủng mà Biên Hoang Tập có thể có được, khơi khơi nàng lại sống sắc sống hương hiện thân ở chỗ này! Đủ thứ ý nghĩ, làm cho người ta sinh ra tư vị động lòng kỳ dị.
Nàng không ăn nhập đủ mọi cách với Biên Hoang Tập, lại khơi khơi phối hợp kín khít như là áo trời không kẽ hở.
Lưu Dụ thầm than Biên Hoang Tập quả là đã khác biệt rồi, vì Kỷ Thiên Thiên đã giá lâm.
Mộ Dung Chiến thần hồn điên đảo liền khiêm tốn thốt: “Là Mộ Dung Chiến thất lễ, không thỉnh an Thiên Thiên tiểu thư trước”.
Lưu Dụ cười khà: “Mộ Dung huynh thật ra đến thỉnh an chào hỏi Thiên Thiên tiểu thư hay là muốn thử cân lượng của tiểu đệ?”.
Mộ Dung Chiến nhìn sang gã, song mục thần sắc lập tức từ ôn nhu chuyển thành hung hãn, tay siết chặt cán đao.