Mấy phút sau.
Tần Khả trưng khuôn mặt không cảm xúc ngồi vào xe hơi đi đến Đại học A, bên cạnh cô cuối cùng vẫn là người không thể đối phó được mà phải thả vào trong xe ngồi Hoắc Tuấn.
Nhà cũ Hoắc gia cách Đại học A cũng khá xa, hơn nữa bởi vì kẹt xe, một chuyến cũng tốn tới gần hai tiếng đồng hồ.
Trên đường đi, Hoắc Tuấn không biết bị cảnh tượng gì ngoài cửa sổ thu hút, đột nhiên ngẩng đầu nói với tài xế: “Tìm một trung tâm thương mại hoặc bách hóa ở gần đây, tôi muốn mua một thứ.”
Tần Khả: “?”
Tần Khả khó hiểu quay mặt lại nhìn Hoắc Tuấn, “Thứ gì cần mua bây giờ?”
“Thứ rất quan trọng.” Hoắc Tuấn nói như vậy, lại không tiết lộ rốt cuộc muốn mua cái gì.
Tài xế tự nhiên dựa theo ý của Hoắc Tuấn, đi theo hướng dẫn rồi đến một trung tâm thương mại gần đó.
Đang là cuối tuần, trung tâm thương mại của Tứ Cửu thành gần như đều rộn ràng.
Hoắc Tuấn mở cửa xe sau lại không rời đi, đỡ cửa rủ mắt nhìn cô gái nhỏ.
Tần Khả ngẩn ra, “Em cũng phải đi?”
“Ừ.” Rốt cuộc Hoắc Tuấn cũng chịu tiết lộ, “Anh muốn đưa em một thứ… Quà khai giảng.”
“?”
Tần Khả gần như là cự tuyệt theo bản năng, chỉ là đối diện với gương mặt nghiêm túc của Hoắc Tuấn, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm.
Cô chỉ có thể xuống xe rồi đi theo Hoắc Tuấn.
Tài xế vốn định đi cùng, lại bị một câu của Hoắc Tuấn kéo về lại trong xe,
“Anh muốn mua quà gì?” Tần Khả bị điệu bộ thần bí này của Hoắc Tuấn làm cho tò mò, sau khi đi vào trung tâm thương mại, liền hỏi thẳng.
Hoắc Tuấn nắm tay cô không buông, nghe vậy thì ngoái đầu nhìn lại, môi mỏng hơi cong lên.
Con ngươi đen nhánh đầy rạng rỡ.
“Em sẽ biết.”
Tần Khả: “……?”
Ừm.
Làm sao mà luôn có một dự cảm xấu nhỉ…
Thậm chí Tần Khả còn chưa kịp đoán dự cảm xấu vô hình từ ý đồ của Hoắc Tuấn là thế nào, thì đã bị Hoắc Tuấn đưa đến trước một cửa hàng bán trang sức nổi tiếng.
Tần Khả ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Tuấn, “Anh…”
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cửa vừa nhìn thấy diện mạo của Hoắc Tuấn, hai mắt lập tức sáng ngời, tuy rằng rất nhanh đã chú ý đến sự tồn tại của Tần Khả đang được dắt theo bên cạnh, nhưng nhiệt tình vẫn không giảm bớt.
Cô nhanh chân đi lên phía trước.
“Xin chào quý khách, quý khách cần gì ạ?”
Hoắc Tuấn đang trấn an cô gái nhỏ bất an vì ngửi được mùi cạm bẫy, nghe vậy ngoái đầu nhìn lại.
“Nhẫn đôi.”
Hai mắt của nhân viên bán hàng sáng lên, tầm mắt của cô thoáng đảo qua trang phục của hai người đứng ở cửa.
Mỗi món đều là sản phẩm mới và xa xỉ của cửa hàng nổi tiếng.
Sau khi đánh giá năng lực tiêu xài của cặp đôi trẻ tuổi trước mặt, nụ cười của nhân viên bán hàng trở nên rực rỡ.
“Vâng, mời hai bạn theo tôi.”
Nhân viên bán hàng đi vào bên trong quầy kính, ánh sáng bên trong làm cho quầy kính thủy tinh vô cùng lóa mắt, đừng nói gì đến những trang sức rực rỡ quý giá bên trong quầy.
Nhân viên bán hàng hơi chần chờ, nhưng vẫn trực tiếp hỏi, “Hai bạn cần nhẫn đôi thế nào?”
Hiển nhiên Hoắc Tuấn cũng không có tìm hiểu kĩ về vấn đề này.
“Có gì khác nhau?”
“Ừm… Hơi long trọng một chút, ví dụ như đeo cho trường hợp đính hôn hoặc kết hôn, chúng tôi đề nghị nên mua nhẫn kim cương.”
Nói xong, nhân viên bán hàng như ám chỉ mà nhìn cô gái nhỏ đứng phía sau thiếu niên —— Cô còn tưởng rằng bản thân sẽ thấy vẻ vui sướng đè nén trên mặt đối phương, nhưng khiến cô nhân viên bất ngờ chính là, vừa nghe được lời cô nói, cô gái nhỏ hơi nhíu mày.
Mặc dù Tần Khả không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng không dễ dãi với đề nghị này của nhân viên bán hàng.
——
Chẳng lẽ không hài lòng với cậu bạn trai này?
Nhân viên bán hàng nghĩ thầm trong lòng, sau đó thì thở dài —— lớn lên thành dáng vẻ gieo họa thế này, từ quần áo đến khí chất đều trông như mấy công tử nhà giàu, quan trọng nhất là từ sau khi vào tiệm từ cử chỉ đến ánh mắt đều nhìn ra được tình cảm của anh ta dành cho cô gái này…
Nếu như vậy còn không hài lòng, vậy thì thật phí phạm của trời.
Không chờ nhân viên bán hàng tặng cho cái nhìn khinh bỉ, cô liền nghe thấy cô gái nhỏ tiến đến bên cạnh nam sinh, hạ giọng đến mức thấp nhất ——
“Em còn chưa đủ 18 tuổi, từ giờ đến đủ tuổi hợp pháp kết hôn còn hơn nửa năm, việc này anh còn nhớ chứ?”
“……?”
Nhân viên bán hàng ngơ ra, cũng không lãng phí ánh mắt khinh bỉ, không chút do dự lập tức chuyển đến trên người Hoắc Tuấn.
——
Khí thế của Hoắc Tuấn quá lớn, người ngoài vừa thấy liền biết ít nhất cũng là đại học hoặc có lẽ cũng sắp tốt nghiệp.
Mà nếu cô gái nhỏ còn chưa đủ 18 tuổi, vậy có nghĩa vẫn còn là học sinh cao trung, hơn nữa nhìn bộ dạng khắng khít thân mật của hai người lúc này…
Ồ, cầm thú.
Ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn Hoắc Tuấn càng thêm khiển trách.
Hoắc Tuấn hiếm khi đau đầu.
Anh thật sự hoài nghi Tần Khả cố ý —— Từ ban đầu ánh mắt của nhân viên bán hàng kia là hiền hòa bây giờ lại chuyển thành đề phòng chỉ cần tình huống không ổn sẽ lập tức báo nguy.
Vì kế hoạch lớn trong lòng mình, Hoắc Tuấn chỉ có thể nhượng bộ.
“Nhẫn đôi thông thường cặp đôi hay đeo là được.”
Ánh mắt của nhân viên bán hàng thả lỏng, đưa hai người đến một quầy khác.
“Ở đây là nhẫn các cặp đôi thông thường hay đeo. Hai bạn hẳn vẫn còn là học sinh nhỉ? Nhẫn ở đây càng thích hợp với độ tuổi này của các bạn…”
Dưới âm thanh của nhân viên bán hàng làm nền, Hoắc Tuấn đã nhanh chóng quét được một cặp nhẫn trong đó.
Anh duỗi tay chỉ vào quầy thủy tinh.
“Lấy cho chúng tôi thử đôi hình trái tim này.”
Ánh mắt của nhân viên bán hàng sáng lên.
“Ánh mắt của quý khách thật tốt,” Khôi phục lại dáng vẻ chuyên nghiệp của mình, giọng nói và ánh mắt của cô đều trở nên niềm nở, vừa kéo tấm kính của quầy vừa lấy cặp nhẫn kia xuống, “Đây là kiểu mới số lượng có hạn của cửa hàng chúng tôi năm nay, mỗi chiếc nhẫn chỉ thiết kế nửa hình trái tim, ngụ ý trời sinh một đôi…”
Nhân viên bán hàng còn muốn nói vài câu thật đẹp, dù sao thì sản phẩm số lượng có hạn có nghĩa là giá cả đắt nhất trong cửa hàng, cũng móc nối trực tiếp đến tiền thưởng của cô. Chỉ là không đợi cô nói tiếp, thì thấy thiếu niên kia cầm lấy hai chiếc nhẫn đặt chúng lại gần nhau.
Nhìn chằm chằm vài giây, thiếu niên nở một nụ cười hài lòng.
“Ừ, rất tình cảm.”
Nhân viên bán hàng: “……”
Nhân viên bán hàng: “??”
Tuổi còn trẻ, dáng dấp cũng đẹp trai, nhưng sao lại có cảm giác đầu óc không được tốt lắm?
Nhưng Tần Khả lại rất hiểu tâm tư của Hoắc Tuấn.
——
Toàn bộ quầy hàng ở đây, đại khái chỉ có cặp nhẫn này là khiến cho người ta nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên là nhẫn tình nhân, nếu đặt tách rời nhau thì sẽ có cảm giác như thiếu đi cái gì đó.
Cũng chỉ có như vậy, mới thực hiện được ý đồ lớn nhất mà Hoắc Tuấn muốn đưa nhẫn đôi cho cô.
Tần Khả vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, cặp nhẫn này quả thật đã thu hút cô ngay từ ánh mắt đầu tiên —— Mặc dù mục đích không giống nhau, nhưng tâm tư của cô và Hoắc Tuấn vẫn trùng nhau.
“Cái này làm quà khai giảng, em thích không?”
Hoắc Tuấn thu hồi tầm mắt, quay đầu hỏi Tần Khả.
Nhìn ra được mong chờ nơi đáy mắt Hoắc Tuấn, Tần Khả biết rõ tâm tư của anh nhưng vẫn gật đầu.
“Ừ, thích.”
“…”
Con ngươi của Hoắc Tuấn khẽ rụt lại.
Đêm hôm đó sau khi tỉnh lại, ôm cô gái nhỏ ngủ say trong lồng ngực, Hoắc Tuấn đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Trong đó tự nhiên bao gồm —— Mặc kệ là lấy phương thức gì, Tần Khả đã từng mơ thấy cảnh kia sớm hơn cả anh.
Có lẽ mới đầu cô không biết anh chính là Hoắc Trọng Lâu, cho nên thời điểm biết được thân phận của anh, cô muốn trốn khỏi anh, mà anh lại hiểu lầm bởi vì Hoắc Cảnh Ngôn…
Mặc dù vậy nhưng cuối cùng cô vẫn chọn ở lại.
Con người Hoắc Tuấn hơi run.
Mấy giây sau anh mới rũ mắt xuống, cười khàn một tiếng.
“Tần Tần.”
“Hửm?” Cô gái nhỏ mờ mịt quay đầu, đáp lại anh một tiếng.
Hoắc Tuấn giống như có thần giao cách cảm, đúng lúc cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của cô gái nhỏ.
“Em biết chứ? Anh chỉ yêu em.”
“……”
Cảm nhận được ánh mắt của các vị khách khác trong cửa hàng đều nhìn qua đây, hai má Tần Khả lập tức nóng lên.
Chờ đến khi tính tiền xong, cõng theo những ánh mắt đó, Tần Khả gần như là lôi Hoắc Tuấn chạy trối chết ra khỏi cửa hàng.
……
Tới bên ngoài Đại học A, Tần Khả xuống xe trước, hơn nữa được Hoắc Tuấn bảo đảm sẽ không chủ động đi tìm mình, cô mới đi báo danh.
Mà Hoắc Tuấn rảnh rỗi không có việc gì làm, hỏi chuyện bạn học, biết được sáng hôm nay đúng lúc có môn chuyên ngành, liền trực tiếp đi qua học.
Trong khoảng thời gian này không có anh “Chống đỡ”, lớp môn chuyên ngành rõ ràng quạnh quẽ không ít.
Cho nên thời điểm Hoắc Tuấn tới phòng học mà không hề báo trước, ngoại trừ bạn học đã thông báo cho anh từ trước, thì những người còn lại đều chấn động.
Tieba trong trường nhanh chóng lên bài viết mới.
Đối với những thứ này Hoắc Tuấn không quan tâm.
Anh thừa dịp trong lớp đang là giờ nghỉ giải lao ngồi xuống vị trí mà nam sinh trong lớp đã giữ cho anh, rồi thản nhiên lấy di động ra gửi “Tin nhắn quấy rầy” cho cô gái nhỏ nhà anh.
Chỉ là bên này anh mới vừa gõ được mấy chữ, bạn học bên cạnh đã tò mò thò đầu qua.
“Hoắc ca, không phải cậu ở nhà dưỡng bệnh hở? Sao đột nhiên lại tới đây?”
Hoắc Tuấn gửi đi một tin, đợi nửa ngày cũng không thấy trả lời, lúc này ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào di động, rồi mới mở miệng trả lời một cách thờ ơ: “Hết bệnh rồi.”
“Vậy thì tốt quá, cậu vừa bệnh, đã khiến không biết bao thiếu nữ trong khoa mình đau lòng.”
Phía trước cũng có người quay đầu lại đùa giỡn.
Từ góc độ của người này vừa vặn có thể thấy được ngón tay thon dài của Hoắc Tuấn ở phía sau di động.
Ánh mắt nam sinh kia dừng lại, cười.
“Ấy? Hoắc ca, sao mà dưỡng bệnh xong trở về còn đeo thêm nhẫn vậy? Đi chùa cầu cái nhẫn đổi vận đó hả?”
“…”
Hoắc Tuấn nghe vậy thì dừng lại động tác, đuôi mắt hơi nhếch, dường như có chút hứng thú.
Không nhận được hồi âm anh buông di động xuống, ngón tay trái thon dài trắng nõn nhấc lên.
“Đẹp không?”
Bạn học: “……”
Bạn học cười ái ngại, không dám đáp lời này.
Lúc vừa lên tiếng đặt câu hỏi cũng bị nụ cười này làm mắt chói lóa, gần như có thể cảm nhận được những ánh mắt địch ý từ các nữ sinh trong phòng học này.
Cậu căng da đầu cười, “Mang ngón áp út trái thì không đúng lắm, Hoắc ca cậu có ý gì đây?”
“À,”
Hoắc Tuấn suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Thủ trinh.”
Editor có lời muốn nói:
Mọi người ơi, hôm qua mình vừa kiểm tra lại thì nhận ra mình phạm phải lỗi sai khá nghiêm trọng ạ:(((( Lúc đầu đọc truyện lại không để ý kĩ, tưởng truyện gồm 90 chương + 2 phiên ngoại. Nhưng đến hôm qua mình kiểm tra thì mới phát hiện ra là truyện gồm 71 chương chính văn + 21 chương phiên ngoại ạ.:((((
Huhu xin hãy tha thứ cho cái lỗi lầm này của cô bé với ạ:(((((