“Còn có thể từ từ sao? Bọn họ có ý đồ muốn giết ta, vậy đối với người nhà của ta thì sao, có phải sau này cũng sẽ sớm bị tiêu diệt….” Lục thị khẽ nói, vành mắt không khỏi đỏ lên.
Nàng ta không lo lắng cho mình, chỉ sợ người nhà xảy ra chuyện.
Tô Diễm cầm chiếc khăn mang theo bên người, lau nước mắt trên khóe mắt cho Lục thị: “Người khác ức hiếp người, vậy không cần ngồi chờ chết, ít nhất bây giờ, bọn họ vẫn không biết người đã biết chuyện trúng độc, đúng không.”
Lục thị luôn cảm thấy lời này của Tô Diễm có ý tứ khác, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn cô thật sâu.
“Lạc cô nương, ngươi…thật sự chỉ là một người không có gì làm?”
Tô Diễm biết, tâm tư của người trong gia tộc quyền quý từ trước đến nay đều rất nặng, Lục thị nghi ngờ mục đích của mình cũng là điều bình thường, cô khẽ cười, ngồi bên cạnh Lục thị, nói.
“Phu nhân không tin? Phu nhân cảm thấy, ta tiếp cận người là vì sao?”
Lục thị nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.
Tô Diễm lại cười: “Vậy ta sẽ nói cho phu nhân biết, từ đầu đến cuối, ta tiếp cận phu nhân đều là ngẫu nhiên, về sau, quả thật là vì bạc, dù sao người du tẩu trên giang hồ, thân bất do kỷ, vì tiền mà phải chịu nguy hiểm, không phải sao?”
Tô Diễm nói cô vì tiền, Lục thị vẫn tin, dù sao trước đây đưa bạc cho cô, cô đều không nói hai lời mà nhận lấy, chưa từng từ chối.
Vì vậy, Lục thị cũng không hoài nghi mục đích của Tô Diễm nữa, chỉ thở dài nói: “Vậy ta nên làm gì bây giờ?”
Tô Diễm giả vờ trầm tư một lúc, sau đó nói.
“Thực ra ta có một chủ ý.”
Đôi mắt Lục thị sáng lên, nắm lấy tay Tô Diễm, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong cuộc đời.
“Lạc cô nương, mau nói đi!”