· ·
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Đường truyền linh lực lần thứ ba.
Lần này, Thôi Vĩnh Tư gọi Tần Di vào trong mật thất ở cạnh bên nói vài lời với Tần Di.
Sau khi nói xong, Thôi Vĩnh Tư đi ra và truyền linh lực cho Thẩm Thanh Đường.
Nơi được sắp xếp cho lần truyền linh lực cuối cùng không phải chỗ ở của Cung Phất Vũ, mà là trong suối nước nóng bạch ngọc ở chỗ Thôi Vĩnh Tư.
Vào lúc này, toàn bộ hồ nước nóng đều chứa đầy nước thuốc có tác dụng đả thông kinh mạch, để tránh cho Thẩm Thanh Đường ngoài ý muốn bị nổ tan xác.
Khi đối mặt với Thôi Vĩnh Tư, Thẩm Thanh Đường cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao cậu cũng không rõ tính tình của vị trưởng môn này.
Cũng không biết trưởng môn có thái độ gì với cậu.
Diệp Thâm và Lê Trường Phong trước đó là những vị tiền bối có tính cách ôn hòa, mặc dù họ có khí chất mạnh mẽ nhưng lại không quá lạnh lùng.
Nhưng Thôi Vĩnh Tư thì khác, ông ta có phong thái của mỹ nhân băng sơn sư tôn trong truyện tiên hiệp, luôn có khí chất thanh cao lạnh lùng.
Chỉ là không biết băng sơn sư tôn là ngoài lạnh trong nóng hay là tâm như rắn rết đây.
Thẩm Thanh Đường nhìn không thấu, đương nhiên phải cẩn thận hơn một chút.
Thôi Vĩnh Tư dường như nhìn thấy được sự thận trọng của Thẩm Thanh Đường, lúc này, ông ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Đường, thản nhiên nói: “Ngươi không tin ta.”
Đây không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, vội cụp mắt xuống nói: “Thanh Đường không dám.”
“Không có gì không dám, ta làm ra quyết định như vậy, ngươi không tin ta cũng là chuyện bình thường.”
Thẩm Thanh Đường mím môi không nói.
“Tuy nhiên ngươi không tin ta cũng chẳng sao, ta cũng không cần sự tin tưởng của ngươi.” Thôi Vĩnh Tư lạnh nhạt nói.
Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày.
Nhưng sau đó, cậu nghe thấy Thôi Vĩnh Tư nói tiếp: “Lần này, ta nợ ngươi một ân tình. Sau này nếu ngươi có bất kỳ yêu cầu nào, có thể nói với ta. Chỉ cần ta làm được, ta sẽ cố gắng hết sức để thực hiện cho ngươi.”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, nhưng cũng không từ chối, mà cụp mắt hành lễ: “Thanh Đường đa ta trưởng môn.”
Thôi Vĩnh Tư gật đầu: “Không cần khách sáo, bắt đầu đi.”
Thẩm Thanh Đường định thần lại, lập tức khoanh chân ngồi vững vàng, đồng thời yên lặng nhắm mắt lại.
Lúc này, Thôi Vĩnh Tư vươn lòng bàn tay chạm nhẹ vào hai đại huyệt trước mặt, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, lần truyền linh lực này mới là quan trọng nhất, cho dù trước đó ngươi không tin ta, lần này ngươi nhất định phải tin ta.”
“Nếu không lỡ như thất bại trong gang tấc, người chịu thiệt chính là ngươi.”
Sau khi Thôi Vĩnh Tư nói xong, cơ thể căng thẳng của Thẩm Thanh Đường lúc này mới từ từ thả lỏng.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường khẽ nói: “Trưởng môn, có thể rồi.”
Ánh mắt Thôi Vĩnh Tư khẽ động, trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, nhưng rất nhanh, ông ta cũng nhắm mắt lại, bắt đầu lần truyền linh lực cuối cùng.
“Lúc sắp đến Trúc Cơ nhất định phải nói cho ta biết, sớm hơn một khắc hay chậm hơn một khắc cũng không được.”
“Vâng ạ.”
· ·
Thôi Vĩnh Tư có Hỏa linh căn giống như Tần Di, mặc dù ông ta bình thường trông có vẻ lạnh lùng, nhưng khi dòng linh lực Hỏa được truyền vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường ngay lập tức cảm thấy đau rát như bị bỏng.
May mắn là trong suối nước nóng được trộn với nhiều loại thuốc thuộc tính hàn để trừ hỏa và thanh tâm, tiếp xúc qua lại cũng hóa giải được sự khó chịu của Thẩm Thanh Đường sau khi một phần linh lực Hỏa được truyền vào cơ thể.
Nhưng khi linh lực của Thôi Vĩnh Tư tăng lên, không chỉ từng lớp mồ hôi nóng chảy ra từ trán của Thẩm Thanh Đường, mà trên mặt cậu cũng xuất hiện một vệt đỏ bừng, ngay cả chất lỏng mát lạnh ban đầu trong bể cũng dần dần nóng lên.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường chỉ cảm thấy như có vô số ngọn lửa nóng mỏng đang không ngừng thiêu đốt kinh mạch trong cơ thể mình.
Cả người như muốn nổ tung từ bên trong.
Trong nhiệt độ như thiêu đốt ấy, tâm trí cậu sắp mất đi khả năng suy nghĩ.
Lần này Thẩm Thanh Đường giải phóng phân thân sớm hơn so với hai lần trước, nhưng mà lần này, khi những sợi dây leo đó xuất hiện thì đã mềm oặt, rõ ràng đã bị linh lực Hỏa thiêu đốt đến không thể chịu nổi.
Vì vậy vừa ra ngoài, chúng nó đều chui vào trong ao nước, cuối cùng vô số dây leo xanh biếc gần như bao phủ toàn bộ ao suối nước nóng.
Nhìn thấy cảnh này, Thôi Vĩnh Tư không khỏi khẽ cau mày – Thiên phú của Thẩm Thanh Đường cao hơn ông ta tưởng.
Thậm chí……
Nó đã vượt ngoài phạm vi của linh căn Thiên phẩm.
Ngược lại có hơi giống…
Một vài suy đoán thoáng qua tâm trí Thôi Vĩnh Tư, nhưng ngay sau đó, ông ta nhanh chóng xóa bỏ những suy đoán này và tiếp tục truyền linh lực cho Thẩm Thanh Đường.
Luồng khí nóng bỏng tăng vọt khắp suối nước nóng, nhiệt độ trên người Thẩm Thanh Đường cũng không ngừng tăng lên.
Dần dần, Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình sắp đột phá Trúc Cơ rồi.
Cậu sắp Trúc Cơ rồi.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường đột nhiên mở mắt ra, khàn giọng nói: “Trưởng môn, đủ rồi.”
Vừa nghe Thẩm Thanh Đường nói, Thôi Vĩnh Tư liền rút tay lại.
Nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn cảm thấy linh lực trong người sắp tràn ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Đường cảm thấy linh lực quá nhiều rồi.
Nhưng Thôi Vĩnh Tư nhìn thấy cảnh này, chỉ cau mày, rồi nhìn lên đỉnh đầu.
Trên trần nhà, Thôi Vĩnh Tư cảm nhận được lôi kiếp đang đến gần, thay vì ngồi chờ, ông ta đã nhảy ra ngoài.
Cuối cùng còn để lại một câu: “Trong lúc lôi kiếp, cố gắng ở trong ao, những linh dịch đó sẽ bảo vệ ngươi.”
Thẩm Thanh Đường không có thời gian để suy nghĩ, chỉ mím môi, bắt đầu tiến kỳ Trúc Cơ.
· ·
Sấm sét dần dần lượn vòng trên nóc nhà, Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong ở ngoài phòng nhìn thấy cảnh này, không khỏi ngẩng đầu lên.
Nhưng dần dần, vẻ mặt của họ có chút không đúng.
Đám mây giông này không khỏi lớn quá rồi đó.
Không biết Thẩm Thanh Đường có chịu nổi không?
Khi Thôi Vĩnh Tư đi ra, ông ta cũng nhìn thấy những đám mây giông dày đặc, vẻ mặt hơi thay đổi.
Sao lại có lôi kiếp Trúc Cơ khủng khiếp như vậy?
Chưa kể Thẩm Thanh Đường vừa rồi đã mắc một sai lầm nhỏ trong lúc truyền linh lực, có thể sẽ không thể chống lại được.
Khi Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong nhìn thấy Thôi Vĩnh Tư đi ra, họ lập tức nói: “Trưởng môn, tại sao lôi kiếp này lại lớn như vậy?”
Thôi Vĩnh Tư lộ ra biểu cảm phức tạp: “Ta không biết—”
Thôi Vĩnh Tư chưa nói xong thì có một bóng đen bay qua đám đông và lao thẳng vào suối nước nóng.
Rõ ràng chính là Tần Di.
Nhìn thấy Tần Di xông vào hồ nước nóng, sắc mặt của Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đột nhiên thay đổi, họ đều muốn ngăn Tần Di lại, nhưng lần này, Thôi Vĩnh Tư đã đưa tay ra cản họ lại.
“Để nó vào đi.”
“Tại sao?” Cung Phất Vũ kinh ngạc khó hiểu.
Thôi Vĩnh Tư im lặng một lúc rồi nói: “Tần Di là Hỏa linh căn, nếu nó vào song tu với Thẩm Thanh Đường lúc này có thể lấy đi một phần linh lực dư thừa, còn Thẩm Thanh Đường cũng không phải tiến kỳ Trúc Cơ nhanh như vậy.”
“Ta để nó ở lại cũng là phương án cuối cùng.”
Chỉ là, linh lực được truyền cho sẽ bị lãng phí ở một mức độ nào đó.
Cung Phất Vũ cau mày, vẻ mặt của y rõ ràng không được thoải mái.
Nhưng bây giờ nhìn thấy lôi kiếp khủng bố như vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Quả thực chỉ có thể hoãn lại việc tiến kỳ Trúc Cơ.
Làm sao có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Đường chết được chứ?
——oOo——