Trong lòng bà ta vẫn chứa cơn tức, cho đến khi cửa phòng được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da lại bưng thêm vài món lên bàn.
“Ôi giám đốc Phùng lại có dịp tới đây à.”
Bố Trịnh Túc lập tức đứng dậy, làm mọi người đang ngồi trong phòng đều ghé mắt về phía đó.
Ở phần ngực áo của người đàn ông có thẻ tên, là giám đốc quản lý khách sạn bốn sao này, cũng được coi là người có tiếng ở Giang Đô.
“Mang thêm cho mọi người vài món để chúc mừng lễ đính hôn của cậu nhà và cô Trương đây.” Giám đốc cười nói.
“Ôi giám đốc khách sáo quá, đang dịp tết đến, cũng nhờ ông giữ lại cho chúng tôi một phòng này, tôi cũng đã vô cùng biết ơn rồi, ông lại làm thế này… khiến tôi thấy ngại quá.”
“Đúng vậy, làm phiền giám đốc Phùng quá.” Lâm Kiến Hà cũng cười lấy lòng.
“Không có gì, vậy tôi không làm phiền nữa.”
Tiễn giám đốc khách sạn đi xong, Lâm Kiến Hà tựa như lại có sự khoe khoang của tư bản, dù sao thì giám đốc khách sạn cũng tự tay đến đưa thêm món ăn, cho bà ta thêm mặt mũi.
Bỏ qua đám khói mù lúc nãy, Lâm Kiến Hà lại bắt đầu hả dạ đắc ý.
“Cũng không phải cô út quen giám đốc khách sạn, người ta cũng đâu có đến cho bà ấy nở mày nở mặt đâu, nhìn bà ấy vui vẻ kìa.” Lâm Sơ Lãng líu lưỡi, “Anh nghĩ bà ấy có thể khoe chuyện này đến tận năm sau.”
Lâm Sơ Thịnh cúi đầu ăn, cuộc hôn nhân của cô út cũng không được xem là hạnh phúc nhưng bà ấy vẫn luôn kiêu ngạo làm cao, cô cũng đã sớm quen với dáng vẻ ta đây của bà ấy rồi.
Bữa cơm này càng ăn càng không có hứng.
**
Khó khăn lắm mới đến được lúc tính tiền, đoàn người đi đến sảnh chính của khách sạn, Trịnh Túc đang ở tính tiền ở quầy.
Mấy người đàn ông hầu như đều uống đến mức mặt đỏ tai hồng, nào là bắt tay, rồi quàng vai bá cổ, ồn ào nói có dịp lại tụ họp tiếp.
“Trịnh Túc à, nói với nhân viên lễ tân tính luôn cả mấy món ăn mang lên lúc sau đi, giám đốc đã giúp chúng ta đặt chỗ rồi, chúng ta không thể lại nhận tiếp được.” Bố của Trịnh Túc dặn dò.
Trịnh Túc gật đầu đáp lời, anh ta bảo tính tiền luôn cả mấy món không có trong tờ hóa đơn, cô lễ tân có vẻ khó xử, bèn bảo người đi gọi giám đốc tới.
“Giám đốc Phùng à, sao nhà chúng tôi lại để giám đốc trả tiền mấy món này được, vẫn nên để nhà chúng tôi tự trả thì hơn.”
Lúc này người nhà Trịnh Túc đều thấy hãnh diện, cũng muốn sĩ diện trước mặt nhà thông gia tương lai.
“Đúng vậy đúng vậy, tính cả vào đi.” Lâm Kiến Hà cũng đi theo phụ họa, “Sau này còn phải làm lễ kết hôn nữa, còn phải làm phiền giám đốc Phùng nhiều nữa.”
Đối mặt với sự nhiệt tình của hai nhà, giám đốc Phùng không biết nên làm sao, chỉ cười ngại ngùng, “Thật ra mấy món này không phải tôi mời, mà là một người khác.”
Mọi người: “…”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
“Giám đốc Phùng à, nếu ông không muốn thừa nhận thì cũng đừng lấy lí do này gạt chúng tôi chứ.” Lâm Kiến Hà cười.
Giám đốc Phùng thở dài, “Thật sự không phải tôi.”
“Vậy người ông nhắc đến là ai thế?”
“Chuyện này…” Giám đốc Phùng nói với vẻ khó xử, “Người ta không cho tôi nói.”
“Có gì mà không thể nói chứ, hay ông cố tình lừa chúng tôi.” Lâm Kiến Hà còn nói thêm.
Giám đốc Phùng cau mày, ánh mắt thoáng nhìn qua người vừa mới đẩy cửa đi vào khách sạn, tựa như gặp được vị cứu tinh, “Bắc Chu!”
Mọi người nhìn theo tầm mắt của ông ấy.
Người ấy mặc áo trắng quần đen đơn giản, áo khoác lông vũ dài màu đen, không thắt hai khuy áo ở cổ, để lộ đường nét xương quai xanh rõ ràng, một tay đút túi, nhìn có vẻ gọn gàng.
Tóc hơi ngắn mang vẻ lưu manh, làn da màu đồng ẩn chứa sự kiêu ngạo khó gần.
Là Quý Bắc Chu!
Anh đã quay lại rồi.
Hơi thở của Lâm Sơ Thịnh hơi ngừng lại.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh vẫn mang ý cười dịu dàng nhưng lại khiến chóp mũi cô thấy hơi chua xót.
“Cháu bảo chú mang cho họ thêm vài món nhưng họ lại nghĩ là chú mang lên, muốn trả tiền.” Giám đốc Phùng đi đến bên cạnh Quý Bắc Chu, “Chú biết cháu không muốn để lộ, nhưng chú không còn cách nào khác rồi, cháu đừng trách nhé.”
“Không sao ạ, cảm ơn chú.”
“Cháu khách sáo với chú làm gì.” Giám đốc Phùng lại cười nhìn đoàn người ở cách đó không xa, “Tôi cũng không biết mọi người quen Bắc Chu nên tiếp đón không được chu đáo, sau này mọi người đến tôi sẽ mở ưu đãi cho mọi người.”
“Duyệt Duyệt, em quen anh ta à?” người nhà Trịnh Túc đều không quen anh, đương nhiên phải quay qua hỏi vợ sắp cưới.
Trương Duyệt Nhiên cắn môi, ánh mắt khẽ liếc mắt Lâm Sơ Thịnh, vẻ mặt buồn bực.
Mẹ con Lâm Kiến Hà đã từng gặp Quý Bắc Chu, nhưng không ngờ vị giám đốc mà bọn họ nịnh bợ lại đối xử khách sáo với anh như vậy…
Thậm chí còn có vẻ lấy lòng.
Cô ta còn tưởng rằng Lâm Sơ Thịnh cố ý để cô ta vào tình thế khó xử, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Người này rốt cuộc đến từ đâu, ở Giang Đô cũng có tiếng hay sao?
Ngay cả hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp cũng nhìn nhau:
Anh chàng này rốt cuộc là ai?
Người họ Quý ở Giang Đô đúng là không ít, nhưng người có tiếng tăm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trong đầu Lâm Kiến Nghiệp thoáng hiện một cái tên, ngay lập tức cả người choáng váng.
Chắc không trùng hợp như vậy đâu.
Hết chương 68.
Lời của tác giả:
Anh Bắc quay lại rồi, haha
Bố Lâm à, đừng thấy choáng chứ, đứng vững lên!
Bố Lâm: Chắc chắn không trùng hợp như vậy, không trùng hợp vậy đâu [tự thôi miên bản thân ]