Cơ mà lời nói đó rất dễ làm người ta hiểu lầm đó…
Lại thêm cả… cả thân trần ẩm ướt như vừa mới tắm kia nữa…
Mặc Âu ném cái gối phóng đến mặt của Lăng Cung quát lớn:
“Anh mặc đồ vào ngay cho em”
Lăng Cung nhẹ nhàng nghiêng người tránh gối, vẫn bình thản đứng đó lãnh đạm nhìn cô, không hề có một chút ý tứ nào là nghe lời cô mặc quần áo.
Vốn dĩ anh mới tắm xong, tiện tay qua đưa quà cho cô luôn, ai ngờ lại bắt gặp cảnh cô đang thân mật trò chuyện với người bạn trai kia.
Quả nhiên, Mặc Âu còn định giải thích với Hàn Thiên Nhược thì anh đã cúp máy mất rồi.
Cô muốn khóc quá đi, chắc chắn bảo bảo nhà cô hiểu lầm rồi, hiểu lầm to luôn.
Mặc Âu phẫn nộ nhìn Lăng Cung: “Anh không thấy em đang gọi điện thoại với bạn trai à?”
Sắc mặt Lăng Cung tối lại, ném thẳng quà đáp lễ cũng là một cái kẹp áo kim cương hình cây kiếm cho Mặc Âu, trước khi rời đi còn để lại lời chế nhạo:
“Bạn trai hay ghen như thế quá vô dụng”
(Bả tác giả: Ủa!!!! Rồi ai trước đó còn đi ghen với chính thuộc hạ của mình vậy)
Mặc Âu câm nín: “…………” Bạn trai không ghen thì đâu còn gọi là bạn trai trời, thà nói là bạn thân nghe còn hợp lí hơn.
Quả là ế vợ lâu năm nên một chút hiểu biết này anh cũng không biết, đúng là người nông cạn.
Liệu cô có nên thông cảm không đây?
Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm trước mắt, Mặc Âu buồn buồn nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền an tâm hẳn.
Cô quên mất anh là một người vô cùng thông minh cùng quyết đoán, như thế mới đủ tư cách ngồi lên vị trí cao chọc trời là tổng tài tập đoàn Thiên Dương.
Chắc hẳn là anh cũng suy đoán được có người trêu chọc cô nhỉ?
Chắc thế đó.
Buông bỏ lo lắng, Mặc Âu mới bước vào nhà tắm, tiếp tục chuẩn bị cho buổi du ngoạn cuối cùng.
______________
Khác với suy nghĩ của Mặc Âu, giờ đây Hàn Thiên Nhược đâu còn trên mặt vẻ quyết đoán nữa, anh điên loạn hoàn toàn rồi.
Nghe xong giọng nói mập mờ, ái muội của người đàn ông bên kia, cùng lời nói khẳng định sau đó của Mặc Âu. Anh không bình tĩnh nổi nữa mà ném điện thoại xuống sàn, màn hình vỡ tung tóe.
Anh thật sự không khống chế nổi con dã thú đang thoát khỏi người anh nữa rồi, hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Đá bàn, lật ghế, đẩy hết đống tài liều lên bàn,….
Cho đến khi không còn cái gì để phá nữa, Hàn Thiên Nhược vô lực mà ngồi bịch xuống đất. Như người vô hồn nhìn ra ngoài thành phố đèn điện sáng loáng.
Ha! Tại sao khó khăn lắm mới tìm được người anh yêu như vậy, ông trời lại nỡ lòng cắt đứt sợi tơ duyên?
Tại sao em lại lừa dối anh chứ, Mặc Âu?
Đi công tác là giả, đi gặp anh trai nhỏ mà cô muốn cưới kia mới là thật sao?
Nực cười! Vì cái gì anh lại dễ dàng bị người ta đùa bỡn như thế?
Anh mệt rồi… thực sự rất mệt mỏi…