Sở Vân bước tới bên cạnh Bạch Mi Đan Sư, ánh mắt của hắn cũng theo đó rơi vào dây câu.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.
Đủ qua một phút đồng hô, Bạch Mi Đan Sư bỗng dưng mở miệng:
– Tuy rằng Túy Tuyết Đao rất tốt, nhưng tư chất có hạn, Thiên Hồ mới là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của ngươi. Điểm này, Sở Vân ngươi hiểu?
Thực sự là một lời kinh người!
Nghe một câu như thế này, Sở Vân liền cảm thấy một đạo tình thiên phích lịch, đột nhiên nổ vang trogn đầu.
Thân phận của Thiên Hồ, cư nhiên đã bị Bạch Mi Đan Sư biến rồi?
“Làm sao bây giờ? Đối phương nói lời dò xét, hay là trong lòng đã xác định? Ta nên tiếp tục giấu diếm hay là thẳng thắn tất cả?”
Trong lúc nhất thời trong lòng Sở Vân có chút loạn, lại có chút hoảng.
Thiên Hồ chính là yêu thú tuyệt phẩm, tồn tại như thế này, nếu như bị người khác biết, toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo đều sẽ bị sôi trào. Hoài bích kỳ tội, Thư gia đảo cũng không giữ được Thiên Hồ.
Vốn Sở Vân dự định ẩn giấu bí mật này, có thể ẩn giấu tới khi nào thì ẩn giấu tới khi đó. Người mang trọng bảo, nhất định phải điệu thấp. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, thân phận của Thiên Hồ lại bị nhìn thấu nhanh như vậy.
Đột nhiên nghe được câu nói của Bạch Mi Đan Sư đối với chính mình, trái tim Sở Vân hầu như nhảy lên thình thịch, hô hấp chuyển thô, ý niệm trong đầu vận chuyển cực nhanh, nhưng rối loạn như tơ vò.
– Đúng, học sinh đang có dự định như vậy!
Hít sâu một hơi, trong lòng Sở Vân quyết đoán, theo như trực giác, không tiếp tục che giấu, mà thản nhiên thừa nhận.
– Ha ha ha…
Bạch Mi Đan Sư không nhịn được khẽ cười một tiếng, quay sang, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân có ý tứ hàm xúc tán thưởng không che giấu.
Người thiếu niên này, thực sự có ý tứ a.
Hắn là nhân vật số 2 của Thiên Ca Thư Viện, mỗi ngày đều nhìn thấy tuấn khiệt tuổi trẻ ưu tú nhất trong toàn bộ Thiên Ca Thư Viện. Vô số ngày trôi qua, tầm mắt càng lúc càng cao hơn, thiên tài bình thường đã khó có thể vào được pháp nhãn của hắn.
Thế nhưng chính hắn không thể không thừa nhận, Sở Vân trước mắt gây cho hắn cảm thụ rất không bình thường. Để hắn cảm thấy ưu tú, ưu tú rất không bình thường.
Đầu tiên, là tư chất.
Tuổi 13, có thể khống chế được Đại Yêu, nói rõ linh quang của bản thân tương đối dồi dào, tư chất ưu tú, trong đám bạn cùng lứa tuổi không thấy nhiều lắm.
Thứ nhì, là tâm tính.
Dũng cảm, dũng cảm không biết sợ, mặc dù đối mặt với đối thủ như Tàn Lang, hầu như nắm chắc phần thua cũng muốn xuất thủ.
Dũng cảm thì cũng thôi, coi như nghé con không sợ hổ, trong số các thiếu niên tuổi còn trẻ ở đây, vô tri không sợ, dũng cảm chỉ là cá tính rất bình thường.
Thế nhưng Sở Vân không chỉ dũng cảm, hơn nữa còn trầm ổn nỗ lực. Các thiếu niên trên bảo thuyền không ít, đại thể đều lớn tiếng ầm ĩ, hoặc tranh cãi, hoặc tranh danh tiếng trên tàu. Sau khi cảm giác mới mẻ trôi đi liền thường xuyên buồn chán đờ người ra, hoặc là khó chịu vùi đầu ngủ.
Chỉ có một mình một người Sở Vân, thể xác và tinh thần bình tĩnh, không hề bị hoàn cảnh bên ngoài biến hóa ảnh hưởng tới nỗi lòng. Trong mấy ngày vừa qua, hắn ở trên thuyền hầu như không ra khỏi phòng, hấp thu linh khí Túy Tuyết Đao, tiến hành tu luyện khắc khổ.
Tính cách như vậy, thực sự khiến trước mắt Bạch Mi Đan Sư sáng ngời. Nếu như không biết đáy hòm Sở Vân, hắn còn tưởng là vị lão quái đã lâu không xuất thế nào đó, giả bộ tinh khiến trẻ con, chơi trò phong trần.
Vừa rồi, Bạch Mi Đan Sư không nhịn được thử một chút, hắn cố ý không thèm nhìn vào Sở Vân, chuyên chú vào câu cá. Thực không ngờ, Sở Vân vẫn không vội không nóng, lẳng lặng ở một bên, tâm tính như vậy, khiến Bạch Mi Đan Sư tán thán.