“Không cần đấu nữa. Đệ thua như vậy còn chưa đủ nhục sao?”
Tử Hằng đứng bên ngoài quan sát trận đấu nãy giờ. Hắn cũng rất bất ngờ khi thấy Hồng Thanh chơi đá cầu giỏi như thế. Hắn ôm lấy eo Hồng Thanh kéo về phía mình, nhìn Tần Mạc nghiêm giọng nói:
“Ta không có ở đây đệ liền tùy ý muốn làm gì thì làm hả? Cả người của ta cũng dám động.”
“Huynh tức giận cái gì? Đệ đâu có động thủ với hắn. Hắn còn thắng đệ nữa kìa. Người tức giận lẽ ra phải là đệ mới đúng.”
Hồng Thanh kéo áo Tử Hằng nói:
“Bọn ta chỉ thi đấu vui vẻ thôi. Không có làm gì quá đáng đâu.”
“Trẫm còn chưa có hỏi tội ngươi đâu. Nhìn xem chơi vui vẻ đến mức y phục lấm bẩn cả rồi. Trông ngươi có chỗ nào giống phi tử của ta của trẫm nữa không?”
“Chơi đá cầu thì y phục lấm bẩn là dĩ nhiên mà.”
“Đi. Về tắm rửa sạch sẽ cho trẫm.”
Nói xong Tử Hằng liền kéo tay Hồng Thanh lôi xềnh xệch người đi. Tần Mạc ngẩn người nhìn theo, không thốt nên được lời nào.
“Vị phi tử này đúng thật là kì lạ.”
“Chủ nhân.” Một thị vệ tiến tới đưa cho Tần Mạc một cái khăn sạch.
“Mang theo thứ đó đến rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tốt. Vất vả luyện tập suốt một năm qua ta chỉ chờ đến ngày này. Cuộc thi lần này nhất định phải thắng được huynh ấy.”
Tần Mạc đột nhiên sững người lại. Hình như hắn vừa quên mất cái gì đó thì phải.
…***…
Tử Hằng lôi Hồng Thanh về tẩm cung của mình rồi quăng thẳng y xuống hồ nước nhỏ bên trong cung. Hồng Thanh bị ném xuống lập tức chìm xuống đáy hồ. Tử Hằng cũng lặn xuống rồi đột ngột đỡ lấy cổ Hồng Thanh hôn xuống. Hồng Thanh cũng ôm lấy Tử Hằng hôn đáp lại. Hai người ở dưới nước ôm hôn nhau rất nồng nhiệt. Cho đến khi Hồng Thanh cảm thấy thở không nổi nữa Tử Hằng mới chịu buông hắn ra và cả hai trồi lên mặt hồ.
“Ngươi lại nổi điên cái gì vậy?”
“Trẫm phải hỏi ngươi mới đúng. Hôm nay ngươi chơi với biểu đệ của trẫm vui quá nhỉ. Tại sao ngươi chưa từng nói với trẫm là ngươi biết chơi những thứ đó?”
Hồng Thanh giật mình, mắt không tự chủ nhìn sang hướng khác. Vốn định từ từ để lộ cho Tử Hằng biết hắn có thể chơi được những trò này, rốt cuộc vì bị Tần Mạc kích động mà trong một lúc để lộ hết sạch. Giờ muốn giải thích cũng không biết nên nói thế nào.
“Chúng ta đã từng thỏa thuận với nhau từ giờ sẽ không giấu giếm nhau chuyện gì nữa. Nhưng ngươi xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng trẫm phải không?”
“Không phải thế. Sao ta lại không tin ngươi được chứ. Chỉ là… chỉ là ta không biết phải nói với ngươi thế nào.”
“Nếu ngươi muốn nói thì có gì mà không thể nói được. Ngươi căn bản là không muốn nói với ta. Tắm rửa cho sạch sẽ đi. Sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi về Phụng Nghi cung.
Tử Hằng rời khỏi hồ, cởi áo quăng qua một bên rồi lấy một cái áo khoác dài treo gần đó mặc lên người. Từ đầu đến cuối hắn đều không hề quay lại nhìn Hồng Thanh lấy một lần. Hồng Thanh biết lần này Tử Hằng rất giận. Không dễ gì dỗ dành được.
Nhưng mà nếu y đã đưa hắn về tẩm cung vậy thì rõ ràng là đang chờ hắn cơ hội rồi. Hắn phải tận dụng thật tốt.
Đã qua một tuần nhang vẫn chưa thấy Hồng Thanh bước ra khiến Tử Hằng cảm thấy rất lạ. Cho dù vừa tắm rửa vừa ngâm mình cũng không đến mức kéo dài lâu đến như thế chứ. Tử Hằng sốt ruột đứng dậy định đi xem thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “oạch” phát ra từ bên trong căn phòng có hồ nước. Hắn hốt hoảng chạy vào bên trong xem, và nhìn thấy Hồng Thanh bị té ngã ngồi cạnh hồ nước. Hắn vội chạy tới đỡ y dậy.
“Không sao chứ? Sao lại bị té thế này?”
“Ta đạp phải vũng nước. Trơn quá!”
Tử Hằng nghe vậy tức giận quát lên:
“Tại sao lại không có ai vào lau dọn xung quanh thế này? Ta phải chém đầu bọn chúng. Người…”
“Đừng!” Hồng Thanh dùng tay bịt miệng Tử Hằng lại. “Trước kia không phải chính ngươi ra lệnh trong lúc chúng ta đang tắm không ai được phép vào trong sao?”
Tử Hằng giật mình nhớ ra. Im bặt không nói được câu nào.
“Ta không sao cả. Ta bị té nhẹ thôi, nghỉ ngơi xoa bóp một chút là ổn mà.”
“Được. Để trẫm xoa bóp cho ngươi.”
Tử Hằng nhanh chóng bế Hồng Thanh đặt ngồi lên giường. Lúc này hắn mới phát hiện Hồng Thanh mặc áo quá lỏng lẻo. Để lộ gần hết phần ngực trắng trẻo trước mắt hắn. Tim Tử Hằng đập thình thịch, không nhịn được nuốt nước bọt kìm chế bản năng. Tử Hằng hơi đỏ mặt kéo vạt áo của Hồng Thanh lại, mắng y:
“Mới tắm xong mà ăn mặc phong phanh như vậy à? Ốm thì sao?”
“Không sao. Dù gì bệ hạ cũng đâu có quan tâm ta.”
“Sao trẫm lại không quan tâm ngươi?”
Tử Hằng nâng cổ chân của Hồng Thanh lên nhẹ nhàng xoa bóp. Hồng Thanh cố tình rướn người để ngón chân mình chạm vào vạt áo của Tử Hằng, nói dỗi:
“Bệ hạ bảo ta tắm xong rồi đuổi ta về cung còn không phải là không muốn quan tâm ta sao?”
“Còn không phải do ngươi…”
Tử Hằng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp chiếc áo khoác hắn vừa mới kéo lại cho kín giờ lại lỏng ra. Vạt áo tuột xuống để lộ một bên vai trần của Hồng Thanh. Gương mặt Tử Hằng đỏ bừng.
“Thanh nhi, định dùng sắc câu dẫn trẫm đấy hả?”
Hồng Thanh mỉm cười kéo áo cho lộ nốt bờ vai còn lại rồi nói:
“Đúng đấy. Ta là đang dụ dỗ bệ hạ đấy. Vậy bệ hạ đã trúng chiêu chưa?”