Giọng nói rơi xuống, ngoài Nhã Các lập tức truyền đến tiếng binh khí ra khỏi vỏ.
“Lớn mật!”
“Lui ra.”
Vũ Văn Dận lạnh lùng mà quát lớn, những thị vệ đó mới nhanh chóng thối lui.
Nam nhân hơi sửa sang lại cảm xúc một chút, một lần nữa treo lên nụ cười phong hoa tuyệt đại kia của hắn, chớp chớp mắt phượng với Hạng Trọng.
Môi đỏ khẽ mở, “Cha vợ, đừng nhúc nhích giận, chúng ta ngồi xuống chậm rãi trò chuyện.”
…
“…Ngươi, ngươi kêu lão phu là gì?”
Nghe ba chữ* không thể tưởng tượng kia, Hạng Trọng tim đập đều thiếu chút nữa lỡ một nhịp.
[* Lão trượng nhân (老丈人): cha vợ.]Lại thấy Vũ Văn Dận gợn sóng không sợ hãi mà lấy khăn tay, lau miệng.
Ý cười càng sâu: “Ngay mới vừa rồi, Tinh Nhi đã đáp ứng gả cho bổn vương, muốn làm ái phi của bổn vương.”
…Gì??
Lời này vừa nói ra, không riêng Hạng Trọng kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, ngay cả Hạng Tinh một bên chuyên tâm ăn cơm giật nảy mình, trực tiếp bị thịt đùi gà làm nghẹn.
“A! Khụ a!…”
Nàng chợt cảm thấy không thở nổi, không khỏi điên cuồng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.
Thẳng đến một bàn tay nhanh chóng phủ lên phía sau lưng nàng, nhanh chóng điểm vài cái.
Nữ hài nhi mới “Oa” một tiếng, thành công nhổ đồ ăn trong miệng ra, thuận khí.
Không phải…
Nàng, nàng giống như cũng không có nói qua muốn gả cho hắn nha!
Sao hắn lại có thể nói loạn như vậy!
Hạng Tinh nghẹn khuất khuôn mặt nhỏ, căm giận mà muốn mở miệng kháng nghị.
Nhưng đầu ngón tay sau lưng kia lại nhanh chóng mà dời về phía một huyệt vị khác, nhẹ nhàng điểm một cái.
Nữ hài nhi chợt cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, há mồm ra cũng không nói nên lời bất luận lời nói gì.
Người cũng bị Vũ Văn Dận mạnh mẽ kéo ra phía sau.
“Không…sao có thể như vậy được!? Ngươi, ngươi làm gì với nữ nhi của ta! Sao con bé có thể đáp ứng ngươi loại chuyện này!”
Thấy Vũ Văn Dận hành động như vậy, Hạng Trọng khẩn trương đến gân mạch đều sắp căng đến chặt đứt, theo bản năng mà muốn vòng qua cứu nữ nhi.
Rồi lại bị Thanh Phong một bên vây xem đã lâu ngăn cản lại.
Lôi kéo ông, mạnh mẽ ấn ngồi trên ghế đối diện Vũ Văn Dận.
“Không phải bổn vương đã nói rốiao, chúng ta hẳn là ngồi xuống nói chuyện.”
Vũ Văn Dận nhìn lại về phía ông, cười đến dị thường tùy tiện, “Ai ~ cja vợ, sao ông còn không rõ, bổn vương làm nhiều như vậy, thật sự là vì giữ được cả tòa phủ tướng quân của ông.”
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)