Mẹ đẻ của hắn chỉ là một vũ cơ, ngay đến bản thân hắn cũng là vô dụng.
Mạc Chi Dương cảm thấy Đại Kim Mao này có đôi khi không tệ lắm, ít nhất chuyện ăn cơm này nói lời giữ lời, cá hầm cải chua này Ngự Thiện Phòng làm thật ngon.
“Tại sao ngươi lại thích ăn mấy món hương vị nặng như thế.” Kỳ Quan Ngạn cảm thấy kì quái, đứa nhỏ này toàn thích hương vị chua cay, đây là nữ nhi chua cay sao? Nghĩ đến đó không khỏi cúi đầu.
Mạc Chi Dương nuốt đồ trong miệng xuống, mới ngẩng đầu trả lời: “Ăn ngon a.”
Sợ y ăn đồ cay quá, bụng không thoải mái Kỳ Quan Ngạn cho người làm đường phèn tuyết lê cho y thuận họng: “Ngươi uống nước đường táo thu nhiều một chút.”
Mạc Chi Dương nghe lời uống hết chén nước đường kia, chưa đã thèm liếm liếm môi.
Nào biết Kỳ Quan Ngạn lại thừa cơ hội này, cúi người ngậm lấy đầu lưỡi y, nhấm nháp vị ngọt còn lưu lại, lúc sau buông ra, đem người từ trên ghế dựa, ôm người ngồi vào trong lòng ngực mình: “Đều đã mười chín, lại nhẹ như vậy.”
Khi còn nhỏ vì học khinh công, sư phụ cách bảy ngày mỗi lần đều cho Mạc Chi Dương tắm thuốc một lần, vì thế nên thân nhẹ như yến, cho nên 18 tuổi rồi thân cao tới đây liền không phát triển nữa, ngừng ở 1m71.
Nguyên chủ cùng sư phụ nguyên chủ, đời này làm một việc duy nhất, đó chính là bảo vệ hoàng đế.
“Muốn luyện công, cho nên mới nhẹ một chút.” Mạc Chi Dương bị hắn ôm, liền khoá ngồi trên đùi hắn, cúi đầu thấy tay hắn vậy mà ấn bụng mình.
Đại Kim Mao chẳng lẽ ghét bỏ ta ăn nhiều, muốn ấn cho ta nhổ ra? Đều đã ăn xong còn muốn ta nhổ ra?
Điều mà Kỳ Quan Ngạn nghĩ là, nếu y thật sự là một nữ nhi chua cay, vậy Dương Dương sẽ sinh hài tử? Nam liền lập làm Thái Tử, nữ liền sủng thành bảo bối.
Nhưng nếu Dương Dương sinh hài tử, không để ý tới hắn thì phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ lại cảm thấy sinh hài tử không tốt, sủng một mình Dương Dương là tốt rồi, còn tâm tư nào mà phân tâm cho người khác chứ, cằm đặt lên vai y, ngậm lấy vành tai cọ xát: “Không sinh hài tử.”
Sinh hài tử?
Đại Kim Mao khờ phê này muốn cái gì đây? Hắn muốn sinh hài tử? Hắn mà cũng có thể sinh a ha ha ha, cười phun!
Mạch não hai người, kém xa vạn dặm.
Buổi chiều, Kỳ Quan Ngạn phê duyệt tấu chương lại để y bồi, thấy y nhàm chán, liền hỏi: “Dương Dương biết chữ không?
“Không, sư phụ không dạy.” Thật ra Mạc Chi Dương biết, nhưng hoàn cảnh không cho phép y biết.
Kỳ Quan Ngạn cũng không cảm thấy gì, đem bút lông dính chu sa trên tay buông xuống, ngược lại lấy một cái khác sạch sẽ ra, chấm mực tàu ở trên tờ giấy trắng viết hai chữ: “Dương Dương ngươi xem.”
Mạc Chi Dương ngồi trên đùi hoàng đế, thăm dò hướng lên án thư nhing xem, chính là viết hai chữ: “Đây là chữ gì?”
“Chữ này đọc là Ngạn.” Kỳ Quan Ngạn dùng đầu bút chỉ vào chữ thứ nhất: “Đây là tên trẫm, Kỳ Quan Ngạn, chữ này đọc là Dương, là tên của Dương Dương, đọc liền là Ngạn Dương.”
Nhìn hai chữ này, Mạc Chi Dương gật gật đầu, đọc cùng hắn:”Ngạn Dương?”
“Ngạn chính là chí ý bác học, chỉ nhìn một cách đơn thuần luôn là lạnh như băng, quan trọng chính là chữ Dương này, ấm áp, gọi cùng thấy người tâm sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.” Kỳ Quan Ngạn nói, lại cảm thấy y không hiểu, đem người trong lòng ngực ôm chặt lấy.
Như là cái ôm ấm áp của thái dương* chỉ thuộc về hắn.
(*) Thái dương : Ánh mặt trời
Có lẽ là bởi vì buổi tối ăn không ít đồ cay, thời điểm nữa đêm đang ngủ, Kỳ Quan Ngạn nghe thấy người trong lòng ngực ho khan hai cái, ngay sau đó mở to mắt.
Nương theo ánh sáng của nến nhìn y, lại nghe thấy y nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lắc đầu, đau lòng kéo chăn đắp cho y, âm thầm hạ quyết tâm ngày mai nhất định không cho y ăn mấy thứ này nữa.
Vì thế giữa trưa ngày sau, Mạc Chi Dương nhìn canh rau củ, ăn nguyên một chén, liền không để ý tới Kỳ Quan Ngạn, bản thân thì ra ngoài ngồi trên tường viện.
Hệ thống cảm thấy không đúng nên hỏi: “Cậu đang cáu kỉnh với hắn?
“Không, tao đang mượn chuyện này để thử, độ nhẫn nại của hắn đối với rốt cuộc tới mức nào.” Mạc Chi Dương đứng ở nơi xa, nhìn con diều đang bay ở Ngự Hoa Viên, nhón chân nhìn, cũng không biết là ai dám ở trong cung thả diều.
Nhìn chén cùng ghế dựa trống trơn, Kỳ Quan Ngạn cũng không còn tâm tư ăn cơm, đem chiếc đũa buông ra: “Dọn đi.”
“Bệ hạ.” Cao Ngũ Phân thấy Hoàng Thượng chỉ mới ăn vài miếng, nơm nớp lo sợ mà tiến lên, mà quỳ sát: “Mạc ám vệ kia tính tình trẻ con, bệ hạ chớ có tức giận mà hại thân.”
Kỳ Quan Ngạn làm sao không biết, tính tình Dương Dương đơn thuần, mới vừa rồi giận dỗi với hắn, mới ăn có nửa chén, là đang ghét bỏ đồ ăn không hài hoà: “Chuẩn bị điểm tâm nhiều một chút.”
Ngày thường Dương Dương có thể ăn bốn chén cơm, hiện tại chỉ ăn có nửa chén chỉ sợ một lát nữa sẽ đói.
“Vâng.” Cao Ngũ Phân đứng dậy, liền đi phân phó người tới dọn đồ.
Mạc Chi Dương không có tâm tư mà đi quản Đại Kim Mao, vẫn luôn theo phương hướng con diều mà đi, muốn nhìn xem là ai đang ở trong cung làm càn như vậy, dù sao đám nữ nhân hậu cung kia cũng không dám.
Kết quả vừa đến rừng đào đất trống trong Ngự Hoa Viên, đang muốn nhìn xem là ai, nhìn con diều một chút, cắt đứng dây diều, vẫn luôn bay theo gió, hướng phía nam thổi đi.
“Tại sao lại chặt đứt a?” Thất công chúa chạy theo vài bước, nhìn con diều theo gió mà bay biến mất trong tầm mắt, tức giận đến dậm chân, quay đầu sai bảo Tam công tử đang ngồi trên ghế đá: “Ngươi, đi tìm con diều về cho ta.”
Bộ dáng kia, căn bản không giống như đối với ca ca mình, so với đối nô tài còn nghênh ngang hơn.
Tam công tử đờ đẫn đứng lên, giống như như là một con rối, đi theo phương hướng con diều bay mà đi.
Thấy hắn ta như vậy, Thất công chúa ghét bỏ phỉ nhổ: “Giống như cái đầu gỗ, ai sẽ thích đầu gỗ? Hừ!”
Con diều bay không xa, Tam công tử tới bên cạnh cái ao, liền nhìn thấy con diều đang treo trên bụi trúc đuôi phượng ở đầu xa, vòng qua hồ hoa sen mà đi qua.
Bụi trúc đuôi phượng kia bò lên cung tường sinh trưởng rấy tốt, con diều cũng bay rất cao, cái này thật quá khó, nếu là cái cây thì cũng có thể trèo lên, nhưng cây cột này lại trơn bóng, sợ là bám lên không được.
Chính lúc này, một cái bóng đen từ trên tường viện nhảy xuống, thuận tay liền đem con diều treo trên cây trúc lấy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, đứng trước mặt hắn ta.
“Diều của ngươi sao?”
Thiếu niên trước mặt làn da trắng nõn, bộ dáng thanh tú đáng yêu, mặt mày mang theo ý cười sang sảng, ánh mắt có chút đơn thuần không rành sự đời, đối với hắn ta cười đến tươi đẹp, trong tay còn cầm con diều.
“Đúng vậy.” Tam công tử tiếp nhận con diều, trơ mắt nhìn y nhảy lên tường viện, cái gì cũng chưa kịp nói, người cũng đã không thấy đâu.
Hệ thống có chút kỳ quái: “Vì sao cậu lại giúp hắn ta?”