Diễm Tinh tròn mắt, rướn người lên hỏi: “Cô ta đắc tội gì với anh?”
“Không có gì, anh tự giải quyết được.”
Thấy anh hai mình không chịu nói, Diễm Tinh càng tò mò. Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến người không để ý chuyện gì như anh hai mà cũng phát hỏa đến bậc này. Trong lòng Diễm Tinh thầm cảm thán. Chu Thiên Ân quả nhiên là thiên tài, khiến cho ai ai gặp cô ta cũng thấy ghét.
Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh cùng Diệu An vào thăm Mạn Nhu. Thấy bạn mình đã được chuyển ra bên ngoài phòng kính, hai cô gái vô cùng vui mừng. Cả hai đều ý tứ chưa nhắc đến chuyện vì sao Mạn Nhu bị tai nạn vội. Nhưng các cô không nhắc, không phải Mạn Nhu sẽ không nói. Hỏi chuyện trong chốc lát Mạn Nhu đã đem sự tình ngày đó ra kể cho hai cô nghe.
Mạn Nhu sau khi tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ một hồi mới nhận thức được rõ tình hình hiện tại của bản thân.
Cô cũng biết được người đưa cô vào viện là Tuấn Khải. Mạn Nhu cười nhẹ, khi nào ra viện phải hảo hảo nói lời cảm tạ với cậu ấy.
Nhớ lại ngày đó, cả người Mạn Nhu không khỏi phát ra khí lạnh. Bên người cô, có kẻ phản bội! Lại còn là người thân cận cô nhất, điều này không khỏi khiến Mạn Nhu đau lòng.
Nhưng cô không muốn để cha mẹ lo lắng, mà cha mẹ hiện tại hình như cũng chưa muốn nhắc chuyện đó với cô cho nên Mạn Nhu tạm thời không nói mà nằm tĩnh dưỡng.
Đến sáng hôm sau khi nhìn thấy hai người bạn thân của mình vào, Mạn Nhu mới đem chuyện này nói lại một lượt từ đầu đến cuối.
Nếu để kể, thì phải kể từ chuyện Thẩm Tử Mặc và cô chia tay. Sau khi chia tay hắn một thời gian, Mạn Nhu thật sự đã tự ép buộc bản thân mình quên hắn ta. Nhưng tình cảm đó, không phải cô muốn ép là ép. Lúc đó đang là lúc hai tập đoàn Triệu thị và Giản thị bắt tay để cùng đấu thầu mảnh đất của chính phủ kia. Cô vì muốn tìm việc gì đó để bản thân quên đi chuyện của Thẩm Tử Mặc cho nên đã theo cha đến Triệu thị để bàn chuyện hợp tác.
Ngày đó người tiếp cha cô bà cô là Triệu Tuấn Khải. Cũng từ ngày đó, mối quan hệ của hai người họ có tiến triển hơn, giống như bạn bè vậy. Cô chơi với Diễm Tinh từ bé, đối với anh cả của cậu ấy thì không có cơ hội tiếp xúc nhiều vì anh ấy lớn hơn các cô quá nhiều tuổi. Lúc các cô sinh ra anh ấy đã gánh trên vai trọng trách nặng nề của gia tộc, rất hiếm khi lộ mặt. Chỉ có Triệu Tuấn Khải cùng tuổi với Diễm Tinh nên các cô có tiếp xúc nhiều hơn một chút, ít nhất là 2 năm tiểu học và trung học. Lớn thêm một chút thì Tuấn Khải nhảy lớp, không còn học chung khối với các cô nữa số lần tiếp xúc ít hơn nhưng cũng không phải quá ít. Cho nên cũng coi như quen biết nhiều hơn so với người khác. Tuấn Khải thấy tâm trạng của cô có vẻ tệ nên mở miệng khuyên nhủ cô vài câu. Sau đó cô cũng không hiểu vì sao mối quan hệ của hai người họ trở nên tốt hơn. Anh thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở cô công việc, cũng chỉ điểm cho cô rất nhiều. Khiến cho Mạn Nhu dần dần quên đi Thẩm Tử Mặc, khi cô nhớ đến tên đó, tim cô đã không còn đau nữa.
Nhưng một ngày, Thẩm Tử Mặc đến tìm cô trong bộ dạng say khướt. Anh ta đứng trước cửa nhà cô kêu gào khiến cô không thể không xuống gặp. Đứng trước mặt cô Thẩm Tử Mặc bộ dáng thống khổ, hai tay bóp lấy vai Mạn Nhu nói: “Nhu Nhi, anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi. Chúng ta quay lại được không em?”
Mạn Nhu cười khẩy một tiếng nói: “Thẩm Tử Mặc, chúng ta chấm dứt rồi.”
“Anh biết em vẫn chưa quên được anh, em chỉ đang giận dỗi với anh mà thôi, em chỉ muốn anh xuống nước xin lỗi em. Được, em thắng rồi, anh xin lỗi em vậy đã được chưa? Chúng ta quay lại như ngày xưa nhé, anh hứa anh sẽ không để em phải khóc hay đau…” Thẩm Tử Mặc nói, nhưng còn chưa nói xong Mạn Nhu đã ngắt lời: “Anh đừng giả vờ say nữa, đứng thẳng lên đi.”
Thẩm Tử Mặc nghe vậy, cả người cứng lại trong phút chốc. Anh nhìn Mạn Nhu, thấy trong mắt cô không có tia tình ý chỉ có thản nhiên. Anh ta biết mình không diễn trò được trước mặt cô nữa, đứng thẳng người dậy, khổ sở nói: “Sao em biết được?”
“Bởi vì, trong suốt những năm qua, mỗi một lần anh say tôi đều đến chăm sóc anh. Cho nên bộ dáng của anh khi say như thế nào tôi đều biết rất rõ.” Mạn Nhu bình thản trả lời, tròng mắt cô một gợn sóng cũng không có, giống như cuộc nói chuyện này là cuộc nói chuyện giữa hai người xa lạ.
Thẩm Tử Mặc bị câu nói của Mạn Nhu làm cho ngạc nhiên, anh ta nhìn chằm chằm gương mặt cô không nói nên lời.
“Bất ngờ lắm đúng không? Mỗi lần anh nói dối tôi là anh có việc ở tập đoàn nhưng thật ra là anh đi chơi với đám bạn của anh tôi đều biết cả. Mỗi lần như vậy là một lần tôi thấy anh say mèm trở về. Điều buồn cười là anh không hề hay biết người đã chăm sóc anh suốt những đêm đó là ai. Nhưng anh có biết vì sao tôi vẫn im lặng coi như không biết gì không? Vì khi đó tôi yêu anh. Tôi ngu ngốc yêu anh như vậy, chỉ mong anh có thể hồi đáp tôi, mong đến một ngày anh hiểu được tấm lòng của tôi.” Mạn Nhu tiến đến gần Thẩm Tử Mặc, từng lời của cô như cứa vào tim anh ta. Anh ta rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra được anh ta đã tự tay đẩy cô ra xa, tự tay đẩy người con gái ấy cách xa khỏi mình.
“Nhu Nhi…” Thẩm Tử Mặc thì thầm gọi, giống như anh vẫn từng gọi cô, nhu tình như vậy.
Mạn Nhu cười nhẹ: “Nhưng Tử Mặc à, chúng ta hiện tại đã không thể như vậy nữa rồi. Tôi cũng muốn tìm một người yêu tôi, một người biết trân trọng tôi. Khi các bạn tôi biết tôi thích anh, các cậu ấy đều khuyên tôi nên buông bỏ. Tôi biết chứ, tôi biết bản tính của anh nhưng tôi vẫn lao vào với mong muốn nho nhỏ rằng một ngày nào đó anh sẽ vì tôi mà thay đổi bản tính. Bạn tôi nói nếu anh không thay đổi thì tôi sẽ ra sao. Tôi nói với bạn tôi rằng tôi không hối hận, không hối hận vì đã cố gắng theo đuổi một người. Đến hiện tại tôi cũng không hề hối hận vì quyết định của mình, không hối hận khi đã để anh bước vào một phần cuộc sống thanh xuân của tôi. Nhưng mà…cuộc sống sau này, tôi không muốn có anh bên cạnh nữa. Chúng ta, bạn cũng đừng làm nữa, hãy như những người xa lạ có biết một chút về nhau mà thôi. Như vậy, là tốt nhất cho cả hai rồi.” Cô nhẹ nhàng nói ra những lời đó, cô thật sự….buông bỏ người đàn ông này rồi.
“Nhu Nhi, em thật sự phải tuyệt tình như vậy à?”
Mạn Nhu nhếch môi: “Tuyệt tình? Tôi tuyệt tình thật sao? Nếu thật sự như vậy, tôi rất hài lòng về kết quả này.”
“Em thật sự không muốn quay lại với anh sao?” Thẩm Tử Mặc bước lên, ôm lấy Mạn Nhu. Cô cảm giác như bàn tay đó muốn bóp nát lấy eo mình. Mạn Nhu nhíu mày: “Đúng vậy. Bỏ tay ra. Chu Thiên Ân còn đang chờ anh đấy.”
Thẩm Tử Mặc nghiến răng, rốt cuộc cũng buông Mạn Nhu ra đi mất. Hai người không biết rằng đoạn đối thoại đó đã bị Chu Thiên Ân bắt gặp được. Cô ta nhân cơ hội Thẩm Tử Mặc và Mạn Nhu chia tay rồi leo lên giường của anh ta. Dùng mọi thủ đoạn nhưng chỉ lúc động tình anh ta mới cho cô sắc mặt hòa hoãn một chút. Nhưng cô ta không muốn, mỗi lần trên người cô ta, Thẩm Tử Mặc như đang nhớ đến một người khác. Điều đó khiến Chu Thiên Ân có cảm giác cô ta chỉ là người thay thế mà thôi. Mấy hôm nay cô ta đều cho người theo dõi Thẩm Tử Mặc. Biết anh đến quán bar chơi đùa với tiếp rượu ở đó. Mỗi một lần biết là một lần cô ta cho người xử lý nhân viên tiếp rượu đó. Nhưng đến ngày hôm nay người cô ta thuê nói rằng anh ta đến gặp Giản Mạn Nhu. Ngay lập tức Chu Thiên Ân cũng đến, và nghe được cuộc đối thoại kia. Cô ta hận Giản Mạn Nhu, hận Giản Mạn Nhu đã cướp đi thứ của cô ta. Tại khoảnh khắc đó, trong đầu Chu Thiên Ân nảy ra một chủ ý đáng sợ.
Mạn Nhu mấy ngày sau vẫn như bình thường như đến ngày bị tai nạn, cô nhận được tin nhắn của người thân cận tên Nhật Hà. Cô ấy là người đã đi theo Mạn Nhu 5 năm nay. Cô ấy nói rồi hôm đó có chuyện muốn nói với Mạn Nhu, nhắn Mạn Nhu đến điểm hẹn. Mạn Nhu với cô ấy vô cùng tin tưởng nên không để ý gì mà đến đó. Ai ngờ đâu, hóa ra người cô tin tưởng lại đâm cho cô một nhát dao thật đau.
“Nhật Hà…Hai cậu giúp tớ tìm cô ấy nhé.” Mạn Nhu vì còn yếu, giọng nói không có mấy sức lực.
“Được, tớ sẽ giúp.” Diễm Tinh gật đầu nói.
“A Tinh, An An ngày hôm đó tớ nghe thấy hết đấy!” Mạn Nhu cười nhìn Diễm Tinh.
“Hả?” Diễm Tinh và Diệu An đồng thời nhíu mày không hiểu.
“Ngày cậu vào nói chuyện với tớ trong phòng kính đằng kia. Tớ nghe được hết đấy, chỉ là không thể mở mắt để trừng cậu được thôi. Cả An An nữa, hai cậu nói gì tớ đều biết đó. Một người đến nói tớ xấu một người đến dọa đánh tớ. Hai người đối xử với bạn thân và cũng là một bệnh nhân như vậy à?” Mạn Nhu trừng mắt nhìn hai cô bạn.
Diễm Tinh và Diệu An ngay lập tức cong khóe miệng ngồi nói chuyện với nhau, coi như không nghe thấy lời Mạn Nhu vừa nói.
“Hai người…muốn chọc tớ tức đến ngất đi lần nữa có đúng không.” Mạn Nhu nhìn hai cô đang hăng say nói đằng kia hiền hòa lên tiếng.
“Nhu Nhi, bọn tớ chỉ muốn kích thích cậu tỉnh dậy mà thôi. Cậu phải hiểu chứ.” Diệu An cười gượng nói. Biết thế ngày đấy cô đã không nói như vậy, hiện tại bị ghi thù rồi.
“Ha Ha, kích thích kiểu đó à.” Mạn Nhu vẫn không buông tha.
“Hai cậu, đợi tớ ra viện xem. Chắc chắn tớ sẽ cho hai cậu biết tay.” Mạn Nhu nghiêm mặt nói.