“Con chuẩn bị về.”
Cúp máy xong quay quay sang lưu luyến nhìn cô:”Anh phải về rồi.”
“Ừm.”
“Em không níu anh ở lại sao?” Hàn Thiên giương đôi mắt mong chờ nhìn cô, chỉ cần cô nói anh ở lại đừng đi thì anh sẽ lập tức không đi.
Nhưng mà xem ra để anh phải thất vọng rồi:”Anh đi đi, không tiễn nhé.”
“Bảo An.”
“Hửm, còn chuyện gì nữa sao?”
“Không có.”
“Vậy sao anh còn chưa đi, đừng để bác gái chờ lâu.”
Hàn Thiêm ôm theo vẻ mặt hờn dỗi ra về.
Vương Bảo An vẫn trong thời gian nghỉ phép tuần sau sẽ bắt đầu đi làm trở lại nên trong khoảng thời gian này khá rảnh dỗi.
Cô tính mở TV lên xem nhưng nghĩ lại hiện tượng xảy ra tối qua thì khẽ rùng mình một cái. Cô đi vào trong phòng lấy laptop ra ngồi xem tin tức và một vài thông tin về tập đoàn Châu thị mấy ngày qua.
Tình hình phát triển khá ổn định, xem ra việc bắt hết lũ sâu bọ giúp tập đoàn bớt đi một mối nguy hại.
Cũng không có thêm tin tức gì hót đáng để chú ý nhiều, cô tìm kiếm tạm mấy bộ phim để coi.
Hàn Thiên vừa về đến cửa đã thấy ba mẹ anh đang ngồi vào bàn ăn sáng. Hàn Duệ cũng đang ngồi chọt chọt đũa.
“Anh hai.”
Hàn Khải vẫn giữa thái độ lạnh nhạt:”Về rồi sao?”
“Ba, mẹ.”
“Con mau vào ăn sáng đi.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ Trù?Tr ?yện﹒Vn ~
“Con ăn rồi, con lên lầu thay quần áo.” Anh sợ Tưởng Lam sẽ lại cằn nhằn thêm liền chạy lên lầu.
“Thằng bé này.”
Sau khi gia đình đã ăn sáng xong, Hàn Thiên cũng thay xong quần áo xuống nhà chuẩn bị đi tới công ty, dù gì sức khỏe của anh cũng đã hồi phục chuyện công ty cũng không thể bỏ bê thêm nữa. Hơn hết anh rất sợ nếu còn ở nhà sẽ bị mẹ hành cho nhức tai đau đầu.
Tưởng Lam khuyên anh chẳng được nên đành bất bực, trong lòng cũng rất giận.
Bà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:”Thế nào rồi?…Được cậu lạp tức chuyển qua cho tôi.”
Vyowng Bảo An đang chán nản lướt qua từng yaapj ohim thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Reng…reng…reng…Là một dãy số lạ gọi tới.
“Alo.”
Đầu dây bên kia không nói gì.”
“Xin chào cho hỏi là ai vậy ạ?”
“Là ta, mẹ của Hàn Thiên.”
Vương Bảo An giật bắn mình hình vào màn hình định thoại hồi lâu mới cất tiếng:”Dạ cháu chào bác.”
“Cháu rảnh không? Gặp ta một lát.”
“Cháu rảnh ạ.”
“Vậy được ta sẽ cho người đến đón cháu.”
“Không cần đâu ạ, bác gửi địa chỉ cháu sẽ tự tới.”
“Được.”
Ting~ địa điểm là một quán cà phê gần nhà cô.
Sau khi Tưởng Lam cúp máy Vương Bảo An vẫn còn đang ngây người. Rốt cuộc mẹ anh hẹn gặp cô là có mục đích gì?
Không nghĩ nhiều nữa cô lập tức chạy đi thay quần áo rồi đến địa điểm như đã hẹn. Quán cà phê rất gần nên cô chỉ mất mấy phút đã ra đến nơi.