Bà ta thật sự thấy sợ hãi, tự tát rất mạnh tay, còn tát liên tục mấy cái, hai bên má đã sưng phồng.
“Tôi cũng không phải là người ỷ thế hiếp đáp kẻ khác, chỉ cần cần bà nói thật cho tôi biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tha cho bà”, đột nhiên Dương Thanh nói.
Nghe vậy, Vương Lộ Dao kể thật lại mọi sự việc.
Mọi người nghe xong thì thấy thổn thức.
Thì ra Vương Lộ Dao thấy thích chiếc vòng ngọc của Châu Ngọc Thúy nên cố ý tông vào người Châu Ngọc Thúy làm chiếc vòng ngọc của mình bị vỡ.
Sau đó mượn chuyện ép Châu Ngọc Thúy đền lại vòng ngọc cho mình, sau đó hai người nhào vào đánh nhau.
Trương Quảng sầm mặt xuống, Vương Lộ Dao là vợ của ông ta, là dâu cả của nhà họ Trương, muốn gì mà không được? Nhưng bà ta lại vì một cái vòng ngọc của người khác mà làm ra chuyện mất mặt thế này.
Dương Thanh cũng lấy làm kinh ngạc, anh biết nhà họ Trương là gia tộc hàng đầu ở Giang Hải này, thế mà người đàn bà này lại có phẩm chất kém như vậy, miệng lưỡi thì chua ngoa thô tục, làm việc gì cũng bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Trương.
“Mày cần gì thì có thể nói với tao, sao lại đi cướp đồ của người khác như thế này?”, Trương Quảng tức giận bừng bừng, xông tới đánh cho bà ta một trận tơi bời.
Vốn dĩ mặt Vương Lộ Dao đã sưng phồng, bây giờ bị Trương Quảng tát nữa nên khóe miệng tướm máu.
“Mình ơi, tôi biết sai rồi, tôi không dám nữa đâu, xin ông đừng đánh tôi nữa, đừng đánh tôi nữa mà”, Vương Lộ Dao bị Trương Quảng ấn trên đất, tát liên lục, bà ta chỉ có thể cầu xin.
“Đủ rồi!”, Dương Thanh đột nhiên quát lên, Trương Quảng mới chịu dừng tay.
Anh đánh bà già này là vì bà ta mắng Tần Y.
Nhưng Trương Quảng là chồng của bà ta, cho dù vợ mình có làm sai chuyện gì cũng không nên đánh vợ ở chốn đông người thế này.
Không sống được với nhau nữa có thể ly hôn, người đàn ông đánh vợ là thằng vô dụng khiến người ta khinh thường nhất.
“Thưa cậu, Trương Quảng tôi nhận lỗi do con đàn bà thối tha này gây ra rồi, bây giờ tôi đưa bà ta đi xin lỗi với mẹ vợ của cậu nhé?”, Trương Quảng vội vàng nói.
Dương Thanh cười khẩy, dẫn Tần Y đi về phía phòng riêng, Trương Quảng vội dẫn Vương Lộ Dao đi theo.
Lại nói về Châu Ngọc Thúy, nhìn thấy Trương Quảng dẫn theo một đám côn đồ thì một mình trốn về phòng riêng.
“Mẹ, sao mẹ lại về một mình? Dương Thanh với Y Y đâu ạ?”, Tần Thanh Tâm nghi ngờ hỏi.
Châu Ngọc Thúy không hề tự nhiên, chột dạ đáp: “Hai đứa nó đi thanh toán rồi, nói chúng ta ra bãi đỗ xe đợi”.
“Hả? Mới ăn có mấy miếng mà? Còn chưa ăn no nữa”, Tần Thanh Tâm thấy kỳ quái.
“Hai đứa nó nói no rồi! Nhanh lên, đừng để hai đứa nó đợi lâu”, Châu Ngọc Thúy nói mà ánh mắt cứ liếc nhìn cửa ra vào mãi, chỉ sợ Trương Quảng đột ngột dẫn người xông vào.
Tần Thanh Tâm cứ cảm thấy là lạ, nhưng Châu Ngọc Thúy đã nói vậy rồi, chắc cũng sẽ không lừa cô.
“Tiêu Tiêu, chúng ta đi thôi!”, Tần Thanh Tâm sửa soạn xong thì dẫn Tiêu Tiêu chuẩn bị rời đi.
Châu Ngọc Thúy vừa đi tới trước cửa phòng, đột nhiên nhìn thấy Dương Thanh và Tần Y quay về, sau lưng bọn họ còn có Trương Quảng và Vương Lộ Dao nữa khiến bà ta sợ đến nỗi hồn vía lên mây.
“Mấy…
mấy…
mấy người đừng có qua đây”.
Châu Ngọc Thúy sợ hãi vội vã lùi về trong phòng, giơ tay chỉ vào Dương Thanh, ánh mắt lại nhìn vào Trương Quảng: “Là thằng khốn đó đánh vợ của ông, không có liên quan gì đến tôi hết, đừng có qua đây”.
“Mẹ, mẹ sao thế?”, lúc này Tần Thanh Tâm dắt theo Tiêu Tiêu tới, khó hiểu khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt sợ hãi của Châu Ngọc Thúy.
Tần Y thất vọng, cười tự mỉa: “Anh rể, mẹ em là loại người như thế này đấy, không đáng để anh giúp đâu”.
Phản ứng của mẹ, lời nói của em gái đều khiến Tần Thanh Tâm cảm thấy có chuyện gì đó lạ thường.
Trương Quảng đẩy Vương Lộ Dao, tức giận quát: “Còn không mau tới xin lỗi bà ấy đi!”
Vương Lộ Dao vội vã tháo vòng ngọc ra, hai tay dâng vòng ngọc trả lại cho Châu Ngọc Thúy trong ánh mắt kinh ngạc của bà ta: “Chị ơi, vừa nãy là em sai, bị lòng tham che mờ mắt nên mới ham muốn vòng ngọc của chị.
Bây giờ em trả nó lại cho chị, xin chị tha cho em”.
Châu Ngọc Thúy ngơ ngác, không tài nào hiểu nổi.
Đối phương là dâu của nhà họ Trương, sao lại xin lỗi mình? Thậm chí còn trả lại vòng ngọc cho mình nữa.
Sắc mặt Tần Thanh Tâm dần dần u ám lại, tức giận hỏi Châu Ngọc Thúy: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”
– —————————
.