Chào hỏi xong, Phó Thành Lẫm cũng ngồi xuống, “Mọi người tiếp tục, cháu đi tìm Tranh Tranh bàn chút chuyện, bây giờ cô ấy là cổ đông của GR.”
Nói xong, anh vòng qua chiếc ghế sô pha.
Lê Tranh vừa đặt ly rượu xuống thì bị Phó Thành Lẫm nắm cổ tay kéo đi, anh tiện tay vớ áo khoác của cô, “Ra ngoài nói, ở đây ảnh hưởng người lớn nói chuyện.”
Chuyện đã đến nước này, Lê Tranh cũng cố gắng hết sức phối hợp với anh, “Khoa học kỹ thuật Đông Hạo đó có thể nhường à? Hà Hạo Hiên nói lần trước đã là sự nhượng bộ lớn nhất, sao Quan Lực Biology có thể lật lọng được.”
Nói xong thì hai người họ ra ngoài sân.
Giữa lúc đó Phó Thành Lẫm vẫn luôn nắm tay của Lê Tranh, nhìn thế nào cũng không giống trạng thái bàn công việc giữa ông chủ và cổ đông.
Ra khỏi biệt thự, Phó Thành Lẫm thở ra một hơi.
Anh có thể tưởng tượng ra giờ đây trong nhà gượng gạo như thế nào, nhưng dù sao thì anh cũng không ở đó, không ảnh hưởng tới anh.
Phó Thành Lẫm đưa áo khoác cho Lê Tranh mang, “Em tự mang được.” Lê Tranh xỏ tay xong, Phó Thành Lẫm cúi đầu gài cúc áo cho cô.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, cô bất giác rùng mình một cái.
Hai người đi bộ đến vườn hoa.
“Sao anh tự dưng đến đây?” Lê Tranh nghĩ mãi không hiểu.
Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Qua thăm em.”
Gió lạnh luồn vào da thịt, Lê Tranh kéo cổ cao lên nhưng vẫn lạnh.
Cô dò xét Phó Thành Lẫm, anh cứ làm như thể mùa hè, mang mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh, và còn mở vài cúc áo.
“Anh về xe lấy áo mang vào đi, lạnh cảm đấy.”
“Áo không có trong xe.” Phó Thành Lẫm nâng cằm lên, gài cúc áo lại, “Không lạnh.”
Có lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không nói cũng không được, tắc nghẹn ở đó lên không được xuống chẳng xong.
“Em đến đây tối này là để đính hôn với Cận Phong à?”
“Hả?” Lê Tranh ngạc nhiên đến ngốc.
Sắc mặt của cô không phải giả tạo, Phó Thành Lẫm thở phào một hơi rõ ràng.
Lê Tranh đoán ra được, “Anh chạy đến đây là vì tưởng em và Cận Phong ra mắt tối hôm nay?”
Phó Thành Lẫm gật đầu, ánh mắt của anh quấn lấy cô, “Biết hôm nay hai người có khả năng chỉ là ăn bữa cơm.” Anh sợ cô đính hôn, “Nếu như đã đính hôn, đến lúc đó em không thể quay đầu được nữa.” Muốn đối xử tốt với cô cũng hết cơ hội.
Phó Thành Lẫm mò túi quần, tờ giấy đó ở bên trong.
“Tối qua về muộn quá, hôm nay lại ra ngoài sớm, không kịp đưa cho em.” Anh nhét tờ giấy ghi ‘Từ nay về sau, Phó Thành Lẫm là của Lê Tranh’ vào túi cô.
Anh thuận thế ôm cô vào lòng, rất mạnh.
Lê Tranh sợ anh cảm lạnh, “Vào trong phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Phó Thành Lẫm không nghe, anh cúi người áp mặt vào tai cô, một bên tai cô cũng lạnh, anh đưa tay bịt lại.
Hành động này của anh khiến cô càng rung động hơn cả ôm.
Đang ở sân của nhà khác, Phó Thành Lẫm thả người trong lòng ra đúng lúc, “Em vào đi.”
Hồn vía của Lê Tranh cũng đã hoàn lại, “Còn anh? Không vào nói một tiếng ư?”
Phó Thành Lẫm: “Vào ngay đây.”
Lê Tranh vào trước, anh đứng ở vườn hoa bình tĩnh lại một lát.
Bỗng nhiên tiếng pháo nổ từng chuỗi “bùm bùm” vang trời.
Phó Thành Lẫm ngó bốn phía, nghiêm cấm đốt pháo trong thành phố, ai mà ngang nhiên trắng trợn vậy.
Tiếng “bùm bùm” vẫn tiếp tục truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Phó Thành Lẫm xoay người ngẩng đầu nhìn tầng trên, Cận Phòng nhoài người trên ban công, cầm điện thoại treo lơ lửng trên không trung ngắm chuẩn xuống dưới tầng, tiếng pháo nổ phát ra từ điện thoại của cậu ta.
“Chúc mừng sếp Phó, lật ngược tình thế được một lần.”
Phó Thành Lẫm không thể nhịn được nữa, “Cả ngày cậu rảnh rỗi quá nhỉ!”
“Ngưỡng mộ rồi ganh ghét đúng không?” Cận Phong lên đó lấy bàn cờ cho hai ông cụ, vừa vặn thấy Phó Thành Lẫm đứng dưới phòng sách, nên anh bèn chơi khăm một vố.
“Này, công chúa đâu?”
Phó Thành Lẫm chọc tức anh: “Trong tim tôi.”
Cận Phong nghẹn họng, mở tiếng đốt pháo lần nữa.
***
Bữa ăn này xem như cũng vui vẻ, ban đầu “tiêu hóa” không được tốt cho lắm, nhưng về sau gượng gạo mãi cũng thành quen, thậm chí đến cuối bữa tiệc, mọi người đều gần như quên mất Phó Thành Lẫm nửa đường truy quét đến đây.
Sau khi chủ tịch Cận biết Phó Thành Lẫm đang theo đuổi Lê Tranh, còn con gái mình lại tiếp xúc riêng rất gần với Phó Thành Lẫm và Lê Tranh trong khoảng thời gian này, ông có lý do để nghi ngờ con trai dứt khoát lấy Lê Tranh làm cái cớ là vì tránh né chuyện đi xem mắt.
Nếu hai đứa nhỏ đã không suy nghĩ theo phương diện đó, ông cũng không mối bừa đôi uyên ương nữa.
Mẹ Cận cũng có thể nhìn ra Lê Tranh và Phó Thành Lẫm mới là một đôi, có thể nhận ra được chút gì đó từ trong ánh mắt hai người họ nhìn nhau.
Bà ném cho Cận Phong ánh mắt “con tự đi mà trải nghiệm”.
Da đầu Cận Phong tê rần, cảm giác như mẹ đang nói: “Quà mừng tuổi” xem mắt đang được chuyển đến, mời kiểm tra.
Chín giờ rưỡi, bữa tiệc đã kết thúc.
Cả nhà Cận Phong đều ra ngoài tiễn khách, tiễn thẳng đến trong sân.
Lê Tranh và Lê Tân Hòa đi sau cùng, cô nói với mẹ: “Mẹ à, con đi xe của Phó Thành Lẫm về, anh ấy nói có điều bất ngờ dành cho con, đã chuẩn bị lâu rồi.
Lê Tân Hòa không nói gì, bà nhẹ nhàng ôm con gái, “Chúc mừng năm mới, mãi luôn vui vẻ.”
“Cảm ơn mẹ.”
Lê Tranh hớn hở đi ra ngoài cửa, lướt qua người ông nội, cô vịn lên vai ông rồi nhảy cẫng lên tại chỗ, vẫn không cao bằng ông.
Ông nội Tưởng vỗ đầu cháu gái, “Tâm nghĩ sự thành.”
Ngoài sân biệt thự, Phó Thành Lẫm khởi động xe, mở điều hòa.
Lê Tranh lên xe, mang theo vào một luồng khí lạnh, cô vội đóng cửa,
Phó Thành Lẫm thắt dây an toàn cho cô, “Vẫn còn sớm, có muốn đi dạo đâu đó không?”
Lê Tranh ngẫm nghĩ, không có chỗ nào muốn đi lắm, “Lái xe dạo bất cứ đâu.”
Phó Thành Lẫm chậm rãi lái xe, tiểu khu yên tĩnh lạ thường.
Đi vòng qua hồ cảnh quan trung tâm, đối diện có chiếc thể thao chạy điện mui trần, đứa trẻ trong xe là Bảo Bảo.
Lê Tranh mở cửa sổ, thò đầu ra bên ngoài, “Hi!” Cô vẫy tay với Bảo Bảo từ phía xa.
Sắc trời đen ngòm, Lê Tranh lại ngược với ánh sáng, Bảo Bảo không nhìn rõ, còn dụi mắt vài cái.
Phó Thành Lẫm tấp vào lề dừng xe, hai người bước xuống.
Bảo Bảo đã nhìn rõ người vẫy tay với cu cậu là Lê Tranh, cậu kích động đạp chân ga tăng tốc, hét với Lê Tranh: “Chào chị Bảo Bảo.”
“Chào nhóc, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Chiếc xe thể thao lái đến gần, Phó Thành Lẫm cúi người chọc vào má phúng phính của Bảo Bảo, “Sau này gọi là công chúa, Bảo Bảo là để chú gọi, con không được gọi.”
Lê Tranh: “…”
Cô liếc nhìn Phó Thành Lẫm, trông anh không giống như đang đùa.
Phó Thành Lẫm hỏi Bảo Bảo: “Muộn thế này rồi, sao em còn chưa ngủ?”
Bảo Bảo chớp mắt: “Đón năm mới ạ.”
Lê Tranh tức cười, oắt con nhỏ vậy cũng biết đón năm mới.
Bảo Bảo muốn đi đến nhà Phó nhị chồng của dì nhỏ, Phó Thành Lẫm bảo vú em mang Bảo Bảo vào biệt thự, “Bên ngoài lạnh.” Anh vẫy tay với Bảo Bảo.
Lê Tranh nghe Cận Phong nói, Phó nhị sống ở khu biệt thự này, cô hỏi Phó Thành Lẫm: “Anh không vào thăm cháu mình ư? Đến cũng đến rồi, em đợi anh trong xe.”
Phó Thành Lẫm đến mở cửa xe, “Hôm nay muộn rồi, bé con đã ngủ từ sớm, chúng ta sẽ tới thăm vào ban ngày.”
Trên đường, Lê Tranh nhắc đến Bảo Bảo, “Nhà bọn họ cũng ở trong khu này ư?”
“Ừm.” Phó Thành Lẫm nói cho cô hết những gì anh biết, “Ban đầu vì để theo đuổi Du Khuynh, Phó nhị đã chuyển đến ở chỗ cụ già, tình cảm của Du Khuynh và chị gái khá tốt, chị của Du Khuynh chính là mẹ của Bảo Bảo.”
Lê Tranh biết, ra hiệu cho anh nói tiếp.
Phó Thành Lẫm: “Nhà họ Du mua hai căn biệt thự, một căn cho con gái lớn, một căn cho Phó nhị và Du Khuynh, hai nhà rất gần nhau, đỡ phải chạy tới chạy lui.”
Vốn anh muốn nói, nếu như cô thích môi trường bên này, sau này có thể mua một căn ở đây, có vài căn biệt thự trung tâm hồ đang rao bán.
Nhưng vừa nghĩ đến nhà họ Cận sống ở đây, anh lại bóp chết ý nghĩ này.
Đi vòng quanh đường phố hoa lệ này là 11:40, Phó Thành Lẫm lái xe đến quảng trường đối diện tòa nhà GR.
Hôm nay cả tòa nhà tối om, không có ai tăng ca.
Phó Thành Lẫm đỗ xe xong, “Xuống xem kết quả sẽ tốt hơn.”
“Xem gì?” Lê Tranh cầm áo ngoài khoác lên, xuống xe.
Phó Thành Lẫm không nói gì, chỉ gài cúc lại cho cô.
Lê Tranh không nghĩ nhiều, bỗng dưng cảm thấy bầu trời biến thành bảy sắc cầu vồng, cô quay đầu lại nhìn, tòa nhà GR đối diện đã mở đầu trình diễn ánh sáng, phía trước không có bất cứ vật cản nào, đứng chỗ này quan sát là đẹp nhất.
Lãng mạn lại thơ mộng.
Có những người đi qua đều chôn chân đứng nhìn.
Lê Tranh nâng mắt lên, “Anh bận rộn cả ngày trời là vì cái này ư?”
“Ừ, không phải mỗi anh bận, anh tìm một đội, anh không biết chế tạo.” Thực ra còn chuẩn bị cả tiệc tối, chính anh tự tay làm cho cô, cái này cần phải đợi lần sau rồi.
Hai tay Phó Thành Lẫm đồng thời bắt lấy tay cô, tách ngón tay của cô ra, đan mười ngón tay lại với cô, “Chúc mừng năm mới.”
Đồng hồ điểm 12 giờ, anh cúi đầu ngậm đôi môi của cô.