“Bởi vì rất đau lòng anh…”
Ngôn Khanh nói xong cảm thấy không chuẩn lắm, lại nhỏ giọng đổi từ: “Còn bởi vì thích anh.”
“Có lẽ rất nhanh,” Cô ngoéo ngón út anh một cái, “rất nhanh sẽ yêu anh.”
Chút khó chịu trong Hoắc Vân Thâm bị dăm ba câu của cô hòa tan, anh không hề khắc chế, ôm cô lên trên đùi, hôn lên khuôn mặt mềm mại mịn màng: “Đồng ý với em, cũng có quà, nói cho em một bí mật.”
Cho dù anh là vịt con, Khanh Khanh cũng không chê, cho dù đoạn ký ức ngắn ngủi này hơi thái quá, anh cũng không muốn lưu lại bất cứ tỳ vết gì.
Tiểu phú bà nhìn anh đầy chờ mong.
Anh hôn lên môi cô, tựa như than tựa như cười: “Anh không có khách khác, đời này, chỉ chạm vào duy nhất một mình em.”
***
Ngày này qua đi, Hoắc Vân Thâm ý thức được Khanh Khanh nhà mình thực sự có tiềm lực vô hạn. Cốt truyện thư ký nhỏ – tổng tài, phú bà – vịt con vẫn không đủ, ngay sau đó lại tới giáo sư cấm dục – sinh viên chọc người, bác sĩ tà tứ – bệnh nhân thanh thuần, cộng thêm ảnh đế phong lưu sánh đôi với người mới tuyến mười tám mê muội, còn có cả lãng tử quay đầu.
Vào buổi trưa ngày làm giáo sư, Hoắc Vân Thâm nhận được lời thăm dò từ ekip chương trình 《Hàng đêm sênh ca》, hỏi liệu tập ba của chương trình có thể ghi hình bình thường được không, bọn họ định chọn mấy địa điểm, một trong số đó là khu ngoại ô mới xây theo hình thức khu nghỉ dưỡng.
Tin tức được truyền đạt thông qua Mẫn Kính, Hoắc Vân Thâm tạm dừng vài giây, nhàn nhạt nói: “Ghi hình bình thường, chọn khu nghỉ dưỡng, bảo họ bắt đầu chuẩn bị đi, địa điểm và khách quý lần này giữ bí mật với bên ngoài.”
Mẫn Kính nhận ra ý anh.
“Thâm ca,” Anh ta căng thẳng hỏi, “còn gì nữa.”
Hoắc Vân Thâm hơi rũ mắt: “Tiết lộ hành trình cho người nên biết, phải nhấn mạnh, thời gian còn lại của phu nhân không nhiều lắm.”
Nhìn tình hình của Khanh Khanh, có lẽ kéo dài không đến một tháng, tính từ ngày đến công ty, nhiều nhất chỉ có mười ngày.
Mười ngày, mọi người đều biết anh bảo vệ Khanh Khanh kín kẽ không khe hở, nếu tuỳ tiện để người bên cạnh cô xuất hiện lỗ hổng, ngược lại khiến người ta khả nghi, chỉ có rời khỏi vùng an toàn, đi ra bên ngoài, dường như lơ đãng tiết lộ hành trình bí mật, mới có thể làm Hoắc Lâm Xuyên yên tâm động thủ.
So với môi trường thuần tự nhiên, khu nghỉ dưỡng được xây dựng nhân tạo sẽ dễ kiểm soát hơn.
Còn về thời gian mười ngày này, cũng là vì Hoắc Lâm Xuyên không thể kéo dài hơn được nữa.
Chọn khu nghỉ dưỡng này, anh mở đường cho Hoắc Lâm Xuyên.
Ngày khởi hành đến khu nghỉ dưỡng, Hoắc Vân Thâm tỉnh rất sớm, ôm Ngôn Khanh đang nép trong ngực mình, liên tục hôn khẽ lên thái dương cô.
Không biết cốt truyện hôm nay của Khanh Khanh sẽ là cái gì.
Anh đã quen mỗi ngày sắm vai một nhân vật khác nhau, chỉ vì cô vui vẻ, cô có thể cười với anh, cho dù thân phận phản chiếu trong đôi mắt cô có khác thường thế nào, anh cũng tình nguyện.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm sâu thẳm mà dịu dàng.
Hôm nay, có lẽ là lần cuối cùng.
Anh hy vọng Khanh Khanh có thể cho anh một giả thiết chân thật gần gũi nhất, để anh được là chính mình yêu cô một ngày.
Khi nắng sớm mờ mờ, Hoắc Vân Thâm ngồi xổm quỳ gối bên mép giường, khẽ chạm vào hàng mi dài mỏng manh của cô.
Ánh mắt Ngôn Khanh làm anh quen thuộc khó tả, môi anh giật giật, đang muốn mở miệng, giọng cô mềm mại hỏi: “Anh không đi đánh nhau sao? Thật tốt, sẽ không bị thương.”
Cô dụi dụi mắt, vẻ mặt lộ ra chút ngọt ngào: “Vậy anh quay về trường đi học với em, được không.”
Đồng tử Hoắc Vân Thâm chấn động.
Anh nắm chặt tay cô, hơi muốn cười, mím môi, lại biến thành run rẩy.
Hôm nay, anh không phải người khác.
Anh là học sinh bất lương luôn trà trộn đầu đường, ai cũng lảng tránh, mà cô, là nữ sinh xinh xắn thuần khiết không chê anh dơ bẩn.
Hoắc Vân Thâm cố nén giọng nói run rẩy, tìm một lý do thích hợp để cô đến khu nghỉ dưỡng, cô được show thực tế chọn làm hoa khôi học đường, phải làm khách mời tạm thời hai ngày.
Ngôn Khanh tín nhiệm anh, thuận lợi tiếp nhận cách nói này, chỉ là sau khi rời giường đi được hai bước, cô luống cuống tay chân nói với anh: “Căn phòng này thật lớn.”
Hoắc Vân Thâm đón lấy Khanh Khanh có dáng vẻ như trước đây, không nhịn được mà ôm lấy bả vai cô, khàn khàn nói: “Anh thuê cho em, muốn cho em cuộc sống tốt.”
“Quá lãng phí.” Cô lắc đầu, hơi nhăn mũi, “Em không muốn anh vất vả, anh cũng không cần chứng minh cho người khác.”
Má cô trắng nõn, đôi mắt đen láy đối diện với anh: “Em biết anh rất tốt.”
Trái tim bị va chạm, cũng được bao bọc trong dòng nước nóng nhất.
Mắt Hoắc Vân Thâm nóng lên, ấn bả vai cô nghiêm túc dặn dò: “Khanh Khanh em nhớ kỹ, cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ.”
Khu nghỉ dưỡng nằm ở ngoại thành Hải Thành, phàm là nhân viên công tác cần phải tiếp xúc với Ngôn Khanh thì đều đổi thành thân tín, bên cạnh cô còn có Hứa Mạt Hàm và Âu Dương trái phải chăm sóc, hiện trường nhìn như đông đảo nhân viên, nhưng Ngôn Khanh lại có thể an ổn làm hoa khôi của cô, không ai nhận thấy điều khác thường.
Hai chị em dựa theo dặn dò của Hoắc tổng, thỉnh thoảng hỏi han ân cần Ngôn Khanh, để cô có ấn tượng nho nhỏ, mà Hoắc Vân Thâm cũng không theo sát cô như mọi khi, anh lui đến chỗ tối, lướt qua biết bao chướng ngại, khoá chặt sườn mặt cô ngẫu nhiên lộ ra.
Mẫn Kính đi theo sau anh, nhíu mày nói: “Thâm ca, đó chính là toà nhà đang được xây dựng, dừng lại vào 6 giờ chiều mỗi ngày, tất cả công nhân sẽ sơ tán hết.”
Hoắc Vân Thâm ngước mắt nhìn qua.
Hơi chếch về phía trước địa điểm ghi hình có một toà nhà nhỏ theo phòng cách châu Âu cơ bản đã hoàn thành, đang được trang trí tường ngoài, nó sẽ sớm được sử dụng làm khách sạn, vì không để quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của khách trong khu du lịch mà thời gian công nhân tan làm rất sớm.
Toàn bộ khu vực, đó là nơi giết người thích hợp nhất.
Hoắc Lâm Xuyên có lựa chọn giống anh.
Hoắc Vân Thâm khẽ gật đầu: “Nên chuẩn bị tốt, những thứ khác không cần phải xen vào.”
“Thâm ca, anh…”
“Đi thôi.”
Buổi chiều 6 giờ 15, Ngôn Khanh nghỉ ngơi giữa giờ, hiện trường hỗn loạn, Hứa Mạt Hàm và Âu Dương một trái một phải đưa cô về phòng.
Trong số tất cả các khách mời, chỉ có nơi ở của cô là cách xa mọi người, một mình một hướng riêng.
Ngôn Khanh nhìn bốn phía xung quanh, không tìm được bóng người cô muốn gặp kia, bèn hỏi: “Anh ấy đâu?”
Hứa Mạt Hàm đè nén căng thẳng, đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn: “Anh ấy sẽ đi tìm cậu trễ một chút, anh ấy bảo tớ nói với cậu, đừng sợ, anh ấy ở đây.”
Ngôn Khanh không rõ, vì sao anh cứ nói đi nói lại rằng cô đừng sợ.
Mặt trời đang lặn dần về phía tây, loé lên màu vàng mờ ảo.
Ngôn Khanh tạm biệt Hứa Mạt Hàm với Âu Dương, nghe thấy tiếng bước chân các cô ấy đã đi xa, mãi cho đến khi biến mất, thế giới tĩnh lặng.
Cô lấy chìa khóa mở cửa, vừa mới đụng tới tay nắm.
Trên tấm thảm trải sàn, một bóng người lặng lẽ tới gần, từ phía sau vươn tay ra, lập tức che miệng cô lại.