– anh… anh được lắm,quá khen cho anh!!-một lão già ngồi phía trung tâm,xem ra ông ta cũng có chút ảnh hưởng,lão đã tỏ ra tức tối nãy giờ,chỉ việc tìm được con gái kế thừa của ông Âu đã đủ khiến lão thấy tức giận. lão nói xong thái độ không vừa lòng ngang nhiên bước ra ngoài với thái độ tức giận.
Phong tuyên bố lạnh lùng rồi kiêu ngạo bước ra khỏi phòng họp,cho người đưa nó ra ngoài…,lý lẽ của Phong khiến những ông lớn trên bàn thảo phải ngậm đắng nuốt cay,tập đoàn Âu Dương là một tay ông Âu gây dựng không nói đến phần trăm cổ phần thì số tài sản khổng lồ của ông ấy cũng đủ để đuổi những người không cần thiết chính vì vậy dù có lão làng trong công ty cũng không phải không lo sợ,chưa kể chính Phong cũng muốn thay đổi người mới,những lão già như mấy ông ta tư tưởng cũ rích đã không còn phù hợp với thời thế này rồi.
Bên ngoài đám phóng viên đứng túc trực bủa vây lấy,Phong chạy theo,đi sát cạnh bảo vệ đưa nó rời khỏi công ty trở về nhà. Từ khi nó được Phong đưa về biệt thự,cuộc sống ảm đạm trong biệt thự,tất thảy mọi thứ đều xáo trộn,đầu tiên phải kể đến Tử Di,cô ta tức tối vì nó vẫn còn sống,lúc trước khi biết tin nó đã chết nhổ được cái gai trong mắt,vui mừng bao nhiêu thì lúc này tức giận bấy nhiêu,nó còn ung dung bước vào nhà họ Âu với danh nghĩa con gái ruột của ông Âu,có Phong bên cạnh,cô ta chẳng thể làm gì,ngoài năm lần bảy lượt trách móc tên Tiểu Minh vô dụng,lại thêm việc hắn lừa cô bấy lâu nay đã khiến Di như muốn phát điên. Tiếp đó là Kiều Ân,hơn ai hết Ân là người biết Phong yêu nó đến như thế nào,chỉ vì nó mà cô suýt nữa không giữ được tính mạng mình,vì nó mà cho dù mang cốt nhục của anh,anh cũng không tha cho cô,vì nó mà cô phải sống cảnh khốn khổ,lạnh nhạt của Phong dành cho mình,bây nhiêu đó cũng đủ Ân muốn gϊếŧ nó… bây giờ nó còn ngang nhiên xuất hiện trước mặt cô,kiêu ngạo,được Phong che chở,lại được Phong đưa về,bà Diệp Hoa không dám nói nửa lời,một phần vì muốn an phận một phần vì cô ta bây giờ là người thừa kế của họ Âu,nếu trách chỉ trách đứa con trai của bà đã điên tình đến mụ mị đưa con nhỏ đó về… bao công sức bây lau nay chỉ vì sự xuất hiện của nó mà vỡ mộng.
Tại phòng ăn,Phong cùng Hy sánh bước bên nhau,đám người hầu hai bên cúi gập,Phong đã cho người chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn để nó ra mắt mọi người. Hy mặc một bộ váy màu da dài đến gối ôm lấy thân hình quyến rũ,gương mặt được trang điểm đậm hơn không còn nét thuần khiết như thủa ban đầu giờ nó đã là một tiểu thư danh giá,tên Tiểu Minh ngẩng lên sững người…
Phong kéo ghế để nó ngồi xuống,mẹ anh đã sang Mỹ được vài hôm,hôm nay chỉ có Tử Di và tên Tiểu Minh
– Kiều Ân đâu?- Phong dửng dưng hỏi đám giúp việc
– Xin lỗi cậu chủ,hôm nay tiểu thư hơi mệt,nên dùng bữa trong phòng…
Có vẻ như Phong không hề để tâm đến lý do sự vắng mặt của Kiều Ân,anh quay sang nhìn chú mục vào nhỏ quan tâm
– Đồ ăn hợp khẩu vị của em chứ!
Hy đặt dĩa xuống lấy cốc sữa lên uống,không nhìn Phong dửng dưng trả lời
– Đồ ăn cũng không tồi,nhưng chỉ có người là không hợp,nhìn cô ta đồ ăn có ngon đến mấy nhưng nuốt cũng không trôi được!- nhỏ lấy giấy nhẹ nhàng lau miệng,Di nãy giờ im lặng nhẫn nhục,nhưng nghe đến đây cô đã không chịu nổi hậm hực lên tiếng
– cô…-Minh lập tức giữ lấy tay Di ngăn lại,rồi lên tiếng
– Những chuyện trước kia,xin tiểu thư hãy bỏ qua…
Hy chợt cười không trả lời hắn,đứng dậy bước khỏi bàn,nó biết từ khi chấp nhận thân phận này bước vào ngôi nhà này là nhỏ chấp nhận đối đầu với tất cả,từng người một sẽ phải trả giá…
Phong cũng đứng dậy đi theo sau,ánh mắt có chút không hài lòng khi thấy nó không vui bước đi,đám giúp việc đứng khép lại,không khí trở nên căng thẳng,tên Tiểu Minh vẫn đứng đó,gương mặt thất thần như kẻ mất hồn,không phải nói Di cảm thấy thế nào,cô ta không khác gì người thừa,còn chẳng còn mặt mũi nào nhìn đám giúp việc,tức tối bỏ đi…
– tại sao anh lại lừa dối tôi,để được tôi cảm thấy yên tâm hơn sao,để đổi lại tôi yêu anh sao,Tiểu Minh,anh là đồ vô dụng-Di bực mình đến nỗi không còn giữ được bình tĩnh đưa lời quát nạt
– bực tức lúc này cũng không giúp được gì cho cả hai chúng ta đâu! Nếu có thể em hãy nghĩ cách để giữ cho mình an toàn đi!- Minh ngồi cạnh giường đưa tay ôm lấy đầu mình,những lời Di nói chỉ làm nỗi lo lắng tăng thêm bội phận,anh không ngờ có ngày nó lại trở về trở thành người thừa kế,ai mà biết được nó sẽ tìm cách trả thù thế nào.
– Anh… anh còn nói thế với tôi sao??- Di nghẹn họng,tức giận không nói thêm được gì nữa,trong cơn giận những lời của Minh không phải không đúng,giờ cô ta ở đây,chắc chắn sẽ tìm cách hại cả hai,không sớm cũng muộn…
….
Hy bước chậm trên hành lang,Phong vẫn đi cạnh nó,tay nắm lấy tay Hy,anh chợt nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc ở bên cạnh nó…
– Anh nên nhớ rằng chúng ta là anh em trên danh nghĩa!- Hy không rời tay Phong,mà chỉ cảm thấy mất tự nhiên,đám giúp việc dù đã ra vẻ kính cẩn nhưng nhìn qua nhỏ cũng biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì. Phong hơi cúi xuống mỉm cười,anh đâu quan tâm ai sẽ nói gì chứ,điều anh quan tâm nhất bây giờ là anh được ở cạnh nó
– điều đó không còn quan trọng với anh nữa!- Âu Phong cười dừng lại,vòng tay nhanh chóng kéo Hy sát lại vòng tay ôm lấy đẩy nhẹ vào tường như những đôi yêu nhau say đắm
– Phong! Anh định làm gì?- thực lòng trong vài giây ngắn ngủi nhỏ cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình bị hắn ôm trọn trong lòng đến khó chịu,nhưng nhỏ cố mỉm cười khôi phục lại sự bình tĩnh không hề phản kháng
– tôi yêu em,làm thế này cũng là lẽ đương nhiên,em không nên hỏi tôi,em gái à!-lời nói của Phong khiến toàn thân nhỏ run rẩy,ánh mắt hắn bất giác nay náy lên đầy du͙ƈ vọиɠ…
– anh hãy giữ tự trọng một chút!
– tự trọng?- Phong chợt cười lớn ra vẻ thích thú cúi xuống nghe sát tai nhỏ khẽ thì thầm,đôi môi mỏng từ từ trườn xuống má nó,gần đến môi,nhỏ lập tức quay đi… “chính là không chút hứng thú”-những chuyện thế này không phải nhỏ không nghĩ tới… thấy nó quay đi,Phong lập tức rời tay,nở nụ cười khó hiểu
– Hy,em vẫn không thay đổi chút nào! Em mỗi lần đều khiến tôi không thể kìm chế được… không sao! Ngày tháng còn dài,chỉ cần em ở đây,tôi đâu nào hết cơ hội!-cả người bỗng chốc rùng mình theo từng lời nói của hắn,tay hắn vuốt nhẹ bên má xuống chiếc cằm nhỏ xinh,lời nói đầy hàm ý của hắn đầy dung tục lại mơ hồ khiến Hy chỉ còn biết giữ im lặng,nhỏ hơi đẩy người chệch khỏi khuôn ngực ngắn nỗi khó chịu đã lộ rõ trên khuôn mặt,bàn tay đặt trên tường cũng theo đó buông xuống,hắn xoay người bước đi trước để nó ở lại với hàng tá những suy nghĩ,nó mới là người lên bỏ đi mới đúng,từ lúc nó dấn thân vào đây đã là một sai lầm.