Cao Phóng không quay đầu lại, nói: “Thân thể nam tử không như nữ tử, nên nam tử sinh con không thể giống như nữ tử. Hơn nữa Giáo chủ… nhất định không nguyện sinh như vậy.”
“Ngươi… ngươi muốn như thế nào?” Sở Phi Dương cả kinh nói.
“Lấy hài tử ra.” Cao Phóng cầm đao đi tới.
“Không được.” Sở Phi Dương cản lại. “Ngươi làm như vậy, hài tử kia có thể sống, nhưng Quân Thư Ảnh sao toàn mệnh. Hắn nếu… nếu có thể hoài thượng, chắc chắn cũng có thể sinh như nữ tử.” Dưới tình thế cấp bách, Sở Phi Dương liền nói trắng ra. Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay Quân Thư Ảnh dùng sức nắm chặt, móng tay bấu sâu vào tay hắn.
“Đừng nhiều lời… ta…” Thanh âm Quân Thư Ảnh vẫn yếu ớt, lời nói phát ra cũng không rõ ràng. Cao Phóng nhíu mày nhìn Sở Phi Dương, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi yên tâm đi Sở đại hiệp, ta sao có thể thương tổn Giáo chủ.”
Sở Phi Dương thở dài, quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cao Phóng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đặt đao lên bụng Quân Thư Ảnh, rạch một đường từ rốn xuống bụng dưới.
Quân Thư Ảnh tuy rằng đã nuốt những viên dược Cao Phóng cho, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng y vẫn đau đến mức cả người run lên. Sở Phi Dương cảm thấy tay Quân Thư Ảnh nắm chặt lại, biết y đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn không biết làm gì khác hơn là tận lực đem nội lực truyền vào cơ thể Quân Thư Ảnh. Hắn cũng nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán Quân Thư Ảnh, lau đôi môi bị y cắn đến bật máu. Quân Thư Ảnh há mồm cắn bàn tay đưa đến bên miệng mình, dùng hết sức để cắn. Sở Phi Dương nhăn mặt nhăn mày cố chịu, để Quân Thư Ảnh tùy ý phát tiết đau đớn cùng phẫn hận lên mình.Cao Phóng cẩn thận dùng sức, vẻ mặt chuyên chú, đầu đầy mồ hôi. Sở Phi Dương liếc mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy dưới thân Quân Thư Ảnh đầy máu. Hắn cảm thấy lo lắng, rồi lại không dám quấy rầy Cao Phóng vào lúc này.
Quân Thư Ảnh đột nhiên la lớn, há miệng thở dốc, dường như y không thể hô hấp bình thường được nữa.
Sở Phi Dương lại đẩy thêm nhiều nội lực vào người y, trong phút chốc hắn cũng đầy mồ hôi. Hắn đem bàn tay bị Quân Thư Ảnh đến môi liếm đi vết máu, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ.
Sở Phi Dương thừa nhận, đại hiệp như hắn đôi lúc cũng hành động vì bản thân mình. Làm sao hắn có thể chịu được mà để cho Cao Phóng động thủ động cước với Quân Thư Ảnh chứ. Nhưng mà, cũng may là Quân Thư Ảnh đã mê man bất tỉnh, không thì làm sao đến lượt hắn được động thủ động cước với y.