Lăng Nghiên chầm chậm đi vào nhà, cô ấy lặng lẽ nhìn xung quanh rồi đi đến chỗ ghế sofa, cô ấy lập tức bật khóc khi nhìn thấy quà do Âu Dương Việt chuẩn bị cho mình.
Cô ấy bước nhìn sơ qua từng món quà, bên trên còn ghi chú từng món được tặng vào dịp nào.
Lúc ấy cô liền nhớ đến lời trước đây cô từng vô tình nói với Âu Dương Việt.
“Chị muốn sau này có mẫu hình bạn trai như thế nào ?”
“Đơn giản thôi, yêu thương chị là được, chị thích kiểu chàng trai ngọt ngào chu đáo, nếu có bạn trai thì chị muốn từng buổi lễ lẫn kỉ niệm đều nhận được quà của anh ấy”
“Chị đúng là xem trọng hình thức quá đó”
“Nhưng chị thích như vậy mà, không cần món quà quá đặc biệt nhưng chỉ cần là người yêu mình chuẩn bị thì sẽ rất hạnh phúc”
“Vây thì mất thời gian quá rồi, lo làm việc còn chuẩn bị quà cho chị, cũng may em không phải bạn trai chị nếu không thì chắc chắn sẽ không có thời gian bên cạnh chị rồi”
Trở về thực tại Lăng Nghiên buồn bã ngồi xuống sofa mở từng món quà ra xem, bên trong còn được kèm theo cả thư chúc mừng dành cho cô.
( Hoá ra cậu ấy luôn cố gắng dành thời gian chuẩn bị quà cho mình )
Đọc từng lời chúc của Âu Dương Việt lại càng khiến cho Lăng Nghiên cảm thấy áy náy vì những lời nói lúc sáng với cậu ấy.
Nhớ lại ánh mắt tuyệt vòng lời nói của cậu ấy càng khiến Lăng Nghiên vô cùng đau khổ, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt cũng không màng.
“Nếu không là người trong lòng thì đừng là gì cả, tôi nhắc lại, tôi không có chị gái”
Mở đến món quà sinh nhật Lăng Nghiên nhìn thấy từng chữ tỏ tình mà Âu Dương Việt đã viết thì lại càng không thể kiềm chế.
( Chúc mừng sinh nhật chị, người con gái đặc biệt của em……….em yêu chị )
“Hoá ra, cậu ấy thật sự yêu mình……..hoá ra không phải bản thân mình ngộ nhận mà là cậu ấy thật sự yêu mình”
Trong lúc Lăng Nghiên đang đau lòng khóc nghẹn thì Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau nhìn cô ấy.
“Em có muốn vào trong không ?”
“Em sợ cậu ấy thấy em sẽ kích động và khóc nhiều hơn, để cậu ấy yên tĩnh cũng tốt, như vậy cậu ấy sẽ có thể thoải mái suy nghĩ hơn”
“Được, vậy chúng ta đi thôi”
Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành định rời đi thì phía sau lại thấy Âu Dương Việt đi đến. Nhậm Nhã Lâm sửng sốt nhìn cậu ấy.
“Tiểu Việt, em ở đây sao ?”
Âu Dương Việt như thể không biết gì mà chỉ biết ngơ ngác nhìn họ.
“Hai người sao lại ở đây và tại sao em lại không được ở đây ?”
“Hôm nay em đi đâu thế ? Sao lại biến mất như vậy ?”
Chưa kịp trả lời thì Âu Dương Việt nhìn thấy cửa phía sau đã mở, cậu ấy bất ngờ đi vào trong lại nhìn thấy Lăng Nghiên đang ngồi khóc ở trên ghế sofa, Âu Dương Việt buộc miệng lên tiếng gọi.
“Nghiên Nghiên……….”
Lăng Nghiên lặng người khi nghe tiếng gọi, cô ấy dừng khóc từ từ quay đầu thì thấy Âu Dương Việt đang ngơ ngác nhìn mình.
Cô ấy đã không thể khống chế được mình nữa mà chạy đến ôm chặt lấy cậu ấy khiên cô Âu Dương Việt và cả vợ chồng Nhậm Nhã Lâm đi vào nhìn thấy đều ngẩn người.
“Cậu đi đâu vậy hả ? Sao lại không nghe điện thoại”
Âu Dương Việt ấp úng trả lời.
“Hôm nay là kỉ niệm ngày chúng ta gặp mặt, em đi chọn quà cho chị, nhưng buổi sáng gặp chị và người đó nên có chút buồn và không muốn trở về mà thôi”
Lăng Nghiên tức giận tiếp tục chất vấn.
“Vậy điện thoại thì sao ? Sao lại không mở điện thoại”
“Em………em làm mất điện thoại rồi”
Nghe được lời giải thích này đến cả Lăng Nghiên cũng không thể phản bác, cô ấy ngại ngùng khi phát hiện bản thân vẫn đang choàng tay ôm lấy cậu ấy nên đã vội vàng muốn rút ra nhưng bất ngờ Âu Dương Việt lại giữ chặt cô lại.
“Sao vậy ? Chất vấn em như vậy mà bây giờ chị lại muốn đi à ? Muộn rồi, em không cho phép chị đi”
Nói xong cậu ấy ôm chặt lấy Lăng Nghiên như thể phát tiết hết tất cả nhớ mong và hạnh phúc khi gặp lại cô ấy, còn Lăng Nghiên lúc này đã không còn né tránh nữa mà mỉm cười ôm lấy Âu Dương Việt.
Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm bên cạnh thì bật cười ngại ngùng khi thấy họ như vậy, nhung dù sao đây cũng là kết quả mà họ đều mong muốn.