Tống Diễn Thanh biết Thương Triều Tông, trước kia lúc trở về kinh thành đã ngẫu nhiên gặp Thương Triều Tông, có điều lúc đó Ninh vương vẫn còn, Tống Diễn Thanh không có tư cách gì để đến gần bên cạnh Thương Triều Tông. Còn hắn ta trước kia lại trường kỳ ở tại Thượng Thanh tông, mấy năm trở lại kinh thành Thương Triều Tông lại đang ngồi tù, nên Thương Triều Tông lại không biết hắn ta.
Lam Như Đình tay cầm kiếm ở bên, lập tức thấp giọng nhắc nhở:
– Người này tên Tống Diễn Thanh, là tôn tử của Tống Cửu Minh, nhi tử của Tống Thư, cả hai cha con đều là đệ tử Thượng Thanh tông.
Gã nhận ra hắn ta.
Đệ tử Thượng Thanh tông? Thương Triều Tông đột nhiên quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo phía sau, rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Thương Thục Thanh thấy Tô Kiệt Nhân bị áp giải, nhìn cách ăn mặc của Tô Kiệt Nhân giống Ngưu Hữu Đạo, trong nháy mắt đã hiểu ra, âm thầm kinh hãi, cũng đột nhiên quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo phía sau. Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, người này trông thì có vẻ thong dong lười nhác nhưng không ngờ lại là hạng người bụng dạ cực sâu!
Tống Diễn Thanh đối mặt với Thương Triều Tông cũng không có ý định hạ thấp mình, vẫn đứng ở trên cao nhìn xuống chắp tay nói:
– Trước kia ở kinh thành gặp qua tiểu vương gia, hôm nay gặp lại, hết sức cảm khái, Tống Diễn Thanh hữu lễ! Về phần ta là người như thế nào, chắc hẳn Lam tiên sinh bên cạnh vương gia hiểu rất rõ, ha ha!
Biết rõ Thương Triều Tông đã là quận vương chính thức mà vẫn gọi là tiểu vương gia, có ý gì ai cũng có thể hiểu rõ.
Viên Phương phía sau hãi hùng khiếp vía, Thượng Thanh tông lão không thể trêu vào, Tống gia kinh thành lão càng không thể trêu vào, bây giờ lại xuất hiện thêm một tiểu vương gia gì đó, rốt cuộc mình đã bị cuốn vào chuyện gì vậy?
Thương Triều Tông nói:
– Hóa ra là tôn tử của Tống đình úy, bổn vương hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà hạ độc thủ với người của bổn vương?
Tống Diễn Thanh lắc đầu:
– Tiểu vương gia, ngươi phải hiểu rõ một chuyện, không phải chúng ta hạ độc thủ với người của ngươi, mà là người của ngươi bắn tên hạ sát thủ với chúng ta trước, chúng ta chỉ tự vệ thôi. Đạo lý này ở đâu mà chả hiểu rõ, cho dù có đến kinh thành thưa kiện, ta cũng chiếm lý mà thôi!
Trong lòng hắn ta hiểu rõ ràng, cho dù hắn ta không có lý, giờ sức ảnh hưởng của Thương Triều Tông ở kinh thành không thể sánh bằng Tống gia, huống chi Tống gia trên tay chấp chưởng đại quyền tư pháp.
– Có điều nể mặt tiểu vương gia, chỉ cần ngươi giao người này ra, việc này ta sẽ không truy cứu nữa!
Ngón tay chỉ về phía Ngưu Hữu Đạo.
Mọi người đều nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không phản ứng gì, kiếm cầm trong tay lại đặt xuống đất, hứng thú nhìn Tống Diễn Thanh không lên tiếng, cũng đang chờ xem Thương Triều Tông trả lời như thế nào. Đám Thương Thục Thanh đã quen với phong cách cầm kiếm của Ngưu Hữu Đạo. Người khác kiếm như quân tử, vị này lại là kiếm như quải trượng.
Ánh mắt Thương Triều Tông rời khỏi người Ngưu Hữu Đạo, nhìn chằm chằm về phía Tống Diễn Thanh, trầm giọng nói:
– Giết người của ta, còn muốn người của ta. Họ Tống, uy phong của ngươi lớn thật đấy!
Tống Diễn Thanh tiếp lời:
– Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là đệ tử của Thượng Thanh tông, từ lúc nào đã thành người của tiểu vương gia?
Thương Triều Tông đáp:
– Chí ít hiện giờ hắn vẫn đang là pháp sư tùy tùng của bổn vương!
– Pháp sư tùy tùng?
Tống Diễn Thanh nhịn không được cười ha ha, còn chuyện Ngưu Hữu Đạo có đủ tư cách trở thành pháp sư tùy tùng không, hắn ta không muốn đấu võ mồm trước mặt mấy người này.
– Ta khuyên tiểu vương gia vẫn nên giao hắn ra đi.
Thương Triều Tông lãnh đạm nói:
– Bổn vương không giao ra thì sao?
Tống Diễn Thanh lại nói:
– Ta cũng là muốn tốt cho tiểu vương gia thôi, con đường lên núi này vừa cao vừa hiểm trở, mang theo hắn vướng víu, e là tiểu vương gia không thể bình yên tới đích đâu.
– Ngươi đang uy hiếp bổn vương?
Thương Triều Tông bỗng nhiên híp mắt, lạnh lùng nói: