Kiếp trước, cảnh ngộ của hắn gay go như vậy, cũng chẳng bao giờ ăn nói khép nép, nén giận đi cầu người khác cái gì. Mà đều tự mình quyết chí tự cường. Ngay cả kiếp trước vậy nghèo túng gian khổ như vậy, cũng chưa từng hối hận về con đường mà mình đã lựa chọn, vẫn luôn kiên trì. Cuối cùng tại Long Nguyện Thụ, hắn đã nghênh đón sự chuyển biến chân chính, mới có được Nhất Phi Trùng Thiên của kiếp này.
Tuy rằng trong đó có sự ảnh hưởng bày bố của Tinh Thánh, nhưng không có tài năng chân chính, thì sao có được thành tựu như ngày hôm nay? Đã không có Sở Vân, Tinh Thánh còn có Trần Vân, Vệ Vân, Hồ Vân các loại quân cờ dự bị. Nhưng trong những quân cờ này chỉ có Sở Vân thành công.
Trữ Thiên Vương có thiên phú như vậy, Tinh Thánh lại không tiếc nuối vì hắn mà đánh xuống Thiên Ngoại Tinh ma để hắn chém giết. Đây là đãi ngộ mà Sở Vân cũng
không từng có. Nhưng hắn lại thất bại.
Cái này là một ví dụ quá rõ ràng.
Điều mà Tinh Thánh mang đến chỉ là kỳ ngộ, Sở Vân đã nắm chắc được kỳ ngộ này. Hắn cũng không phải dựa vào sự hỗ trợ của người khác, mà thuần túy là nỗ lực của bản thân mình.
Dựa vào người khác khó có thể thành công. Năng lực của chính mình không đủ, lại hy vọng xa vời muốn gặp được đãi ngộ càng thêm tốt đẹp, vì vậy người khác mới bái thần cầu phật khắp nơi, kết quả lại thường thường không được như ý. Đây là ngọn nguồn phát ra ra sự thống khổ của đa số người trong nhân thế.
Điều này cũng là nguyên nhân bi ai của Trần Vũ Tình và Trần gia. Năng lực không đủ, nên cố gắng ẩn núp, nỗ lực phát triển, cố gắng tích lũy. Hiện tranh một danh hiệu “gia tộc nhất lưu” thì có ý nghĩa gì? Chỉ là hư vinh mà thôi.
Kỳ thực, dựa theo lực lượng của Sở Vân, việc trợ giúp Trần gia chỉ là chuyện dễ dàng.
Nhưng trợ giúp bọn họ rồi thì có thể thế nào đây? Căn bản vẫn không thay đổi, sớm muộn sẽ có một ngày, bọn họ sẽ bị thua.
Sở Vân đi chính là đạo đối nhân xử lý, đạo con người, thế nhân khó kịp.
Chữ người này rất có ý nghĩa, một nét phẩy thêm một nét phẩy giống như hai chân. Một người từ khi sinh ra đã như vậy, dùng chính hai chân của mình để bước đi. Ngẩng đầu ưỡn ngực xoải bước về phía trước.
Mặc dù là một “người” ở trên, hai “người” đi theo phía sau, cũng dùng chính hai chân của mình để bước đi.
Dựa vào chân của chính mình để bước đi, đây là tinh thần nhân đạo, ý chí nhân đạo, cũng là chỗ tôn nghiêm của con người.
Khom lưng quỳ gối gọi là nô tài. Hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc, nuôi sống của người khác, đó là sủng vật, như là chó, mèo.
Chỉ dựa vào chính mình, lúc này mới thực sự là “người”!
Sau cuộc thi Quận chính là cuộc thi Tỉnh. Đan Châu được chia thành hai mươi mốt tỉnh, có thể đi tới bước này, không có người nào không phải là người tài giỏi, có tuyệt kỹ, có thủ đoạn khác. Mặc dù là Sở Vân, rõ ràng cũng cảm thấy áp lực tăng lên mãnh liệt.
May là trong đội ngũ Trần gia, có hai vị đại sư Trần Vũ Tình và Gia Môn làm trụ cột, Sở Vân cũng thỉnh thoảng lại “phát huy vượt xa người thường”. Sau một hồi thi đấu kịch liệt, đội ngũ Trần gia đã lọt vào danh sách những đội tham gia cuộc thi Châu.
Chỉ có một trăm đội tham gia cuộc thi Châu. Mặc kệ thắng bại ra sao, Trần gia coi như đã đạt được mục tiêu ban đầu của mình, nhảy vào danh sách một trăm đội đứng đầu.
Sở Vân cũng thở dài một hơi. Kế hoạch ban đầu của hắn đã đạt được phân nửa. Chỉ cần bản thân mình có chút biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi Châu, là có thể lẫn vào gia tộc lánh đời.
Nhưng ngay khi hắn muốn theo đội ngũ, đi vào Đan Thánh sơn, tham gia cuộc thi Châu, Bạch Đế lại tìm tới cửa.
– Sở lão đệ, không ngờ đã tấn chức thành Đế, rất giỏi!
Vừa thấy mặt, hai mắt Bạch Đế sáng ngời, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sở Vân tiến bộ thần tốc như vậy, nhanh đến mức vượt qua dự liệu của hắn.
– Cái này thì còn phải đa tạ Bạch Đế lão ca đã ban cho Ngộ Đạo thạch. Đáng tiếc Ngộ Đạo thạch lại vì vậy mà bị hủy.
Sở Vân thở dài một tiếng nói.
– Vì sao vậy?
Sở Vân liền kể sơ qua về sự tình.
Bạch Đế nghe xong cảm thấy thực sự chấn động, hai mắt đều trợn tròn, giật mình nhìn về phía Sở Vân, líu lưỡi nói:
– Sở lão đệ vừa nói cái gì vậy? Ngay cả Ngộ Đạo thạch cũng bị hủy? Phải biết là tình huống này chỉ từng xuất hiện với chín Thánh nhân. Bình thường, chỉ vì bọn họ ngộ đạo, Ngộ Đạo thạch mới có thể bị phá huỷ.
– Từng có việc như vậy sao?
Sở Vân cung chỉ mới nghe lần đầu.
– Mặc kệ là vì sao, Ngộ Đạo thạch thật là một vật rất tốt. Nó có thể tăng linh quang đến cực đại, trợ giúp rất nhiều cho việc tìm hiểu đạo lý pháp tắc. Đáng tiếc, trên tinh bài lại không bán Ngộ Đạo thạch, bằng không ta cũng muốn thu mua mấy khối.
– Ha ha ha, nếu Sở lão đệ muốn thu mua Ngộ Đạo thạch, cũng không phải không có chỗ. Nào nào, đi với ta tới một chỗ này đi.
Bạch Đế cười ha hả.
– Hả, là chỗ nào?
Sở Vân cảm thấy hứng thú. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Đế Hoàng Ám Hội.
Bạch Đế nháy mắt mấy cái, đưa cho Sở Vân một cái mặt nạ.
Mặt nạ này màu đen, mềm mại, có đường viền màu vàng. Có vẻ cao quý mà lại thần bí.
Rõ ràng là một yêu binh Tiên Thiên.
– Hỗn Độn Hải, có thần tài kinh thiên tên là Ám Mạc Ti Trì. Mặt nạ này chính là do yêu binh dùng Ám Mạc Ti Trì dệt thành. Lúc đeo vào, có thể khiến toàn bộ thân hình
đều biến mất hóa thành bóng đen. Có thể che giấu thân phận rất tốt. Cho dù là cao thủ Hoàng cấp cũng nhìn thấy được.
Bạch Đế vừa giới thiệu, vừa móc ra một chiếc mặt nạ hắc kim khác đeo lên trên mặt.
Sở Vân liền thấy, mặt nạ hắc kim bỗng nhiên hóa thành một làn khí mầu đen u ám bao trùm từ đầu đến chân Bạch Đế.
Trong nháy mắt, Bạch Đế cũng đã biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại một mảng sương mù màu đen.
– Thế nào?
Từ trong lớp sương mù truyền tới một giọng nói trung tính đầy xa lạ. Ngay cả giọng nói cũng bị thay đổi rồi.
Sở Vân có chút sửng sốt. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, bất kể như thế nào hắn cũng không tin trước mắt mình thực sự có một người đang đứng. Hơn nữa người này lại chính là Bạch Đế.
Hắn thậm chí cảm nhận được trong lớp sương mù đó có người.
– Sở lão đệ, chỉ có đeo loại mặt nạ này, ta mới có thể dẫn đi tới một chỗ.
Sở Vân càng thêm hiếu kỳ. Vừa rồi, khi tới giai đoạn Đế cấp, hầu như có thể ngang dọc khắp Chín châu, ngay cả Hỗn Độn Hải cũng có thể xông vào.
Nhưng địa phương mà Bạch Đế nói đến tột cùng là có huyền cơ gì, khiến Cường giả Đế cấp đi vào trong đó cũng phải mang mặt nạ, ẩn giấu thân hình.
Trong lòng đang suy tư, nhưng Sở Vân không hề do dự, đeo mặt nạ này vào.
Bạch Đế là người một nhà, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Chí ít cho tới khi Sở Vân rời khỏi phe Tinh Châu, cũng không cần quá lo lắng.
– Đi thôi!
Bạch Đế tung một bảo thạch mật môn, nó nổ tung trong không trung, hóa thành một cánh cửa màu đen. Trong cánh cửa có hai luồng ánh sáng đen và vàng, rọi vào chiếc mặt nạ hắc kim nằm ở sâu trong lớp sương mù màu đen.
Đây là ánh sáng dẫn dắt.
Một sức mạnh khổng lồ mà lại ôn hòa lập tức vọt tới. Sở Vân không phản kháng, để mặc cho sức mạnh dẫn dắt nào đó đưa hắn và Bạch Đế cùng đi qua cánh cửa.
Sau một phút, cảnh tượng trước mắt Sở Vân đã có sự thay đổi đột ngột.