– Đa tạ Huyền Gia chủ!
Một vài cường giả vẻ mặt hưng phấn hô lên.
Còn những cường giả còn lại thì quét mắt qua nhìn đám cường giả thần sắc hưng phấn kia một cái, hệt như nhìn thấy một đám ngu xuẩn,
Thần sắc của chúng cường giả, Huyền Ky đều nhìn rõ trong mắt, hắn nói tiếp:
– Bất quá, tuy rằng đã tìm được nơi chôn giấu bảo tàng, nhưng tình huống bên trong vẫn còn chưa có chút tin tức gì, cho nên mới cần nhờ mọi người đi thăm dò, sẽ không có bánh miễn phí rơi từ trên trời xuống, nếu như muốn thu hoạch thì trước hết phải trả giá trước đã.
– Sẽ có nguy hiểm sao?
Một cường giả thần sắc hưng phấn hỏi.
Huyền Ky gật gật đầu:
– Có! Đây là một canh bạc, thành công thì thắng lợi trở về, thất bại thì chôn thây nơi hoang dã.
– Cái gì? Nguy hiểm như vậy sao? Không phải chỉ là đi đào bảo khố thôi à? Vậy ta không đi nữa….!
Có một vài cường giả thần sắc đang độ hưng phấn mãnh liệt lâp tức bình tĩnh lại, la lớn lên.
Huyền Ky mỉm cười, trong tiếng cười ẩn chứa sự khinh thường:
– Có đi hay không không phải do các ngươi định đoạt, đi thì có lẽ các ngươi sẽ có một con đường sống, có được bảo tàng, không đi thì mất mạng ngay lập tức!
Vô luận là lúc trước tâm tình buồn rầu hay là thần sắc hưng phấn, hiện tại trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.
– Không! Ta không đi! Ta không đi…!
Một vị cường giả địa giai cảnh khoảng chừng hơn hai mươi tuổi la lên,
Ở Ô Châu, cường giả địa giai vi tôn, hắn trẻ tuổi như vậy đã là cường giả địa giai cảnh, tuyệt đối là nhân vật thiên tài của Ô Châu, sau này ở Ô Châu tuyệt đối là tung hoành khắp nơi, muốn mỹ nữ có mỹ nữ, muốn tiểu đệ thì có tiểu đệ, không cần phải đi mạo hiểm kiểu này làm gì.
Huyền Ky duỗi ra một ngón tay, điểm một cái về phía vị cường giả trẻ tuổi kia.
Một đạo chỉ cương bắn ra, trong nháy mắt đã đâm vào giữa mi tâm của vị cường giả trẻ tuổi kia.
Bụp – – một tiếng, đầu của vị cường giả trẻ tuổi bị bắn nổ, máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi, óc văng ra, thân thể không đầu lập tức đổ ập xuống.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng, chúng cường giả thần sắc sợ hãi, cũng không ai dám nói không đi nữa.
Ánh mắt của Huyền Ky quét qua chúng cường giả, cuối cùng dừng lại trên người Huyền Thiên, nói:
– Một đám phế vật, duy chỉ có ngươi là còn có chút can đảm.
Huyền Ky nói xong liền quay người rời đi, đi được mấy bước thì thanh âm của hắn lại truyền tới:
– Mau thu xếp đi, ngày mai lên đường.
Huyền Thiên nhìn theo bóng lưng của Huyền Ky biến mất ngay trước mắt mình, thở hắt ra một hơi, hắn một mực che giấu tâm tình của mình, vừa rồi ánh mắt của Huyền Ky nhìn chằm chằm vào hắn, quả thực khiến cho hắn rất chấn động, còn tưởng là mình đã bị Huyền Ky nhìn ra luôn rồi chứ.
Thi thể rất nhanh liền được xử lí, mấy cường giả Ô Châu biết mặt nhau đều tụ lại thành một đoàn, không ngừng bàn tán, cảm thấy mờ mịt đối với vận mệnh ngày mai, nhưng cũng không dám chạy trốn nữa, có cường giả thiên giai trông chừng ở đây, tuyệt không có khả năng chạy thoát được.
Duy chỉ có Huyền Thiên là tâm tình không gợn sóng, không kinh sợ chút nào, vô cùng bình tĩnh, hắn im lặng ngồi ở một bên, vận khí điều tức, điều chỉnh thân thể tới trạng thái đỉnh phong nhất, chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.
Có cường giả thừa dịp trời tối lúc ban đêm để đào tẩu, nhưng không ngoài dự tính, đều bị biến thành thi thể rồi ném trở về, đám cường giả còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra!
Ngày kế, hàng chục cường giả thiên giai, cùng hơn hai mươi vị cường giả địa giai của Huyền gia Tây Vực, mang theo hơn một trăm vị cường giả ô châu địa giai, xuất phát từ Ô Nguyên thành, đi tới Đại Thanh Sơn trước.
Đại Thanh Sơn là một tiểu ốc đảo ở bên trong sa mạc Tây Mộc Lý, phạm vi cũng chỉ có mấy ngàn thước.