Cô ta không cam tâm, sao có thể cam tâm được?
Con nhóc ngày nào bị mình tùy ý ức hiếp, bây giờ lại leo lên đầu mình ngồi, làm sao cô ta chịu đựng được?
Hứa Minh Tâm nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Hứa An Kỳ, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, sợ kích động quá trớn.
“Chú ba Cố, chúng ta đi thôi, để cô †a bình tĩnh lại.”
“Cũng đúng, người phụ nữ điên này ở đây, anh cũng lo cô ta sẽ làm em bị thương, chúng ta về nhà.”
“Ñ”
Hứa Minh Tâm lườm anh một cái.
Anh đúng thật là làm người ta tức chết không đền mạng mài Hứa An Kỳ nghe thấy câu nói đó của Cố Gia Huy thì cơn giận hoàn toàn bộc phát.
“Hứa Minh Tâm, cô đợi đó cho tôi, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Tôi phải giết cô, nhất định tôi sẽ giết chết cô, cô đợi đó cho tôi…” Tiếng la hét của cô ta vang vọng trong hành lang, mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.
Trái tim Hứa Minh Tâm run lên dữ dội khi nghe thấy những lời cay nghiệt này.
Cố Gia Huy cảm nhận được, mau chóng đỡ lấy người cô, nói: “Em sao vậy?”
“Không sao.”
Cô cố gắng mỉm cười, bất cứ ai nghe thấy lời cay nghiệt như vậy cũng sẽ thấy khó chịu.
Cô biết, Hứa An Kỳ đã hận mình đến tận xương tủy.
“Yên tâm đi, anh sẽ không cho cô ta có cơ hội này.”
Giọng nói điềm tĩnh của Cố Gia Huy vang lên bên tai cô.
Lúc cô không nhìn thấy, có sự lạnh lùng đáng sợ trong đôi mắt phượng sâu thẳm ấy.
Về đến nhà, Cố Gia Huy dặn dò Khương Tuấn, bảo bệnh viện làm một giấy chứng nhận giả, chứng minh tinh thần Hứa An Kỳ có vấn đề, đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần, cả đời đừng hòng mà được thả ra.
Người làm hại đến Hứa Minh Tâm, tuyệt đối không nhân nhượng.