A Hỷ thay mặt Trình Quy trả lời: “Vừa rồi công tử gặp phải một cô nương, cô nương này ngả nhào về phía công tử, công tử không may nên đụng phải, công tử đã lau tay suốt đoạn đường, Khinh Khinh cô nương hãy lau cho công tử đi nếu không công tử lau tới trầy da đó.”
“Bàn tay cũng không ít thịt nha.” Minh Thù cầm khăn, lau lau bàn tay của hắn rồi hỏi: “Người nào sờ?”
Trình Quy nhíu mày: “Không biết.”
A Hỷ đáp: “Là muội muội nhà Lý Thân, dường như tên gì Lý hoa. Lá gan cũng thật lớn lớn, hôn lễ của công tử và Khinh Khinh cô nương sắp tới, thật không biết xấu hổ.”
Trình Quy liếc A Hỷ mắt, A Hỷ nhất thời im bặt.
Minh Thù biết Trình Quy không phải là người tốt gì, cũng không thèm để ý hắn làm cái gì.
Nhưng… muội muội nhà Lý Thân?
Minh Thù nắm tay Trình Quy tỉ mỉ xoa xoa: “Các ngươi tiễn Tần Linh trở về đi.”
“Vâng.”
A Hỷ để cho Tần Linh lên xe ngựa, đích thân tiễn Tần Linh trở về thôn Vân Lý.
“Xoa một chút nữa đi.” Trình Quy không tha thứ nói.
“Sạch rồi.”
“Chưa đâu.”
“…”
Minh Thù hôn tay hắn một cái: “Được chưa?”
“Vợ, hôn ta một cái nữa đi!”
“Cút.”
“Có người sờ ta!”
“À, không đưa tiền, lần sau để ta bắt gặp ta sẽ lấy tiền, không thể cho sờ miễn phí được.”
“… ” Lão tử bị người ta sờ soạng đó! Nàng không ghen sao?
–
Gần đây Lý Hoa ở Liễu phủ tác oai tác oái, ăn mặc đều phải là loại tốt, Lý Thân cũng lấy không ít đồ của Liễu Tâm Duyệt đưa cho Lý Hoa.
Nhưng từ nhỏ nàng đã không phải là tiểu thư khuê các, nên dù có ăn mặc tơ lụa, mang đồ trang sức thì tác phong cũng là của những cô gái thôn quê.
“Mẹ, cái này ngon nè.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút, không ai giành với con, từ từ mà ăn.” Mẹ Lý Thân không ngừng gắp thức ăn cho Lý Hoa.
Liễu Tâm Duyệt nhìn Lý Hoa như vậy, nàng ăn không vô.
“Ăn không có nề nếp gì cả.” Liễu Tâm Duyệt đùng một cái buông đũa xuống.
“Nói chuyện kiểu gì vậy!” Mẹ Lý Thân tức giận: “Con ghét bỏ muội muội hay là thế nào? Lý Thân, con xem vợ con.. “
Nghĩ đến sắp phải cãi nhau, Liễu Tâm Duyệt phiền lòng đứng dậy trực tiếp bước ra khỏi nhà ăn.
“Nàng ta không ăn chúng ta ăn.” Mẹ Lý Thân tức giận nói: “Phải dạy dỗ vợ con đàng hoàng, đến bây giờ mà còn nghĩ rằng là tiểu thư à.”
Lý Thân không hề hé răng.
Mẹ Lý Thân vừa mắng vừa ăn cơm.
Đợi Lý Thân đi rồi, Lý Hoa lôi kéo tay mẹ Lý Thân nũng nịu: “Mẹ, ngày hôm nay con lại gặp vị công tử kia rồi, rất đẹp trai, con còn sờ tay anh ta.”
“Người con nói là ai vậy?” Mẹ Lý Thân không biết Lý Hoa nói là ai: “Công tử nhà nào mà có thể làm con mê mẩn như vậy? Nói cho ta nghe xem.”
Lý Hoa tươi cười nói: “Hắn ở tại ngôi nhà màu trắng trên trấn.”
“Nhà trắng?” Mẹ Lý Thân suy nghĩ một chút: “Có phải nhà trắng phía đông trấn phải không?”
“Đúng rồi.” Lý Hoa gật đầu: “Chính là chỗ đó.”
Mẹ Lý Thân nói thầm một tiếng: “Chẳng lẽ là công tử Bạch gia?”
Mẹ Lý Thân cam đoan: “Bạch gia vài năm nay đã suy tàn rồi, hiện nay chúng ta là người Liễu gia, chắc chắn bọn họ không dám từ chối. Yên tâm, mẹ sẽ tìm bà mai cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Được rồi được rồi, nhìn con này, mau về tắm rửa đi.”
Lý hoa chẳng những mê trai mà còn có chút ngu xuẩn, nếu không sẽ không nhớ rõ trước đây Trình Quy theo chân quan huyện tới, lời đồn của hắn ở trấn trên cũng không ít, nhưng Lý Hoa không hề quan tâm, nàng ta chỉ biết Trình Quy rất đẹp trai.
Lý Hoa vui sướng trở lại gian phòng của mình, dường như nàng đang suy nghĩ đến cảnh mình và vị công tử kia bái đường, sau đó…
“Trời ơi, thật là xấu hổ.” Lý hoa thẹn thùng.
“Xấu hổ cái gì?” Giọng nói thanh thúy từ phía sau vang lên.
Lý hoa phản ứng chậm nửa nhịp, mấy giây sau mới hét lớn một tiếng: “Ai vậy?”
Bên cửa sổ có một bóng người, bóng của nàng ta chiếu trên mặt đất, nhìn trông giống như một cây tre.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, âm u quái dị.
Lý Hoa nghe giọng nói kia hỏi: “Tay nào của ngươi đã sờ vào hắn?”