– Dù sao thì mọi việc đã xử lý xong rồi, muốn sớm trở về, đúng rồi, sao không thấy Nhược Khê đâu?
Dương Thần nhìn quanh tứ phía, cũng không thấy bóng dáng Lâm Nhược Khê đâu, lúc này còn chưa đến giờ đi làm.
Trinh Tú bĩu môi nói:
– Anh Dương thật đúng là người chồng tốt, về đến nhà không hỏi thăm bọn em, chỉ nhớ chị Nhược Khê thôi.
Dương Thần tiến về phía trước, túm lấy gương mặt trái xoan mềm mịn của Trinh Tú.
– Có em là lắm chuyện, chị Nhược Khê của em đâu?
Trinh Tú giãy thoát ra khỏi móng vuốt của Dương Thần, chỉ phía cầu thang, hừ hừ nói:
– Không phải đã xuống rồi sao…
Từ lối cầu thang tầng hai, Lâm Nhược Khê đang nhẹ nhàng bước từng bước đi xuống.
Hôm nay người phụ nữ ấy không mặc bộ đồ công sở bao lần vẫn mặc, thay vào đó là chiếc váy liền màu trắng, phần dưới cổ áo tròn tròn là chiếc thắt lưng da hình con bướm, mà phần thân trên còn khoác chiếc áo ngắn dệt kim màu vàng kim, màu sắc kết hợp cùng với chiếc váy càng tô đậm hơn cảm nhận.
Lâm Nhược Khê dường như có cắt ngắn tóc, mái tóc đen buông dài sau lưng gợn sóng, nhưng không phải sợi tóc thẳng, khiến cho khí chất thanh lịch thêm phần quyến rũ.
Tuy rằng đã chung sống với nhau một năm, nhưng chì mấy ngày không gặp, Dương Thần có chút hồn xiêu phách lạc.
Đến lúc Lâm Nhược Khê xuống lầu, Dương Thần mới nuốt nuốt nước miếng, trong lòng tự mắng lớn bản thân là đồ súc sinh, chả trách nhiều người thấy hắn lấy Lâm Nhược Khê không thuận mắt, quả nhiên là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu!
– Bà xã, anh về rồi!
Dương Thần tiến tới trước, vận dụng hết khả năng lấy lòng cười nói.
Lâm Nhược Khê làm như không nhìn thấy gì, mang theo một làn gió thơm ngát đi ngang qua bên cạnh Dương Thần…
Vẻ tươi cười của Dương Thần đối diện với không khí, động tác ngưng ở đó, giống như pho tượng điêu khắc vậy.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra cho bản thân cô, dịu dàng mỉm cười với Quách Tuyết Hoa chào hỏi.
– Mẹ, buổi sáng tốt lành.
Sau đó cười với Trinh Tú rồi bắt đầu dùng bữa.
Dương Thần xoay người lại, lông mày giãn ra, vẻ mặt phiền muộn.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương chỉ có thể bất đắc dĩ đối diện với hắn, Trinh Tú che miệng cười trộm, dường như nhìn thấy Dương Thần kinh ngạc là sở thích đặc biệt của cô bé.
– Nhược Khê bé bỏng à.
Dương Thần cố lấy sức, bồ nhào vào Lâm Nhược Khê đang ngồi, giương mặt cười nói:
– Mấy ngày qua có nhớ anh không, lúc ở Yến Kinh anh rất nhớ em, em biết không, anh đựng phải một số chuyện, trong lòng bực bội, lúc đó anh nghĩ, giá có em ở bên cạnh anh, có thể giúp đưa ra ý kiến…Em đoán xem đó là chuyện gì?
Dương Thần nói xong một tràng, nhìn Lâm Nhược Khê chờ đợi.
Nhưng Lâm Nhược Khê ngoảnh mặt làm ngơ, giống như với tấm chắn tuyệt đối, tiếp tục ăn sáng một cách tao nhã, xem Dương Thần ở bên cạnh như không khí.
Dương Thần đau khổ buông tiếng thở dài, tuy rằng sớm biết Lâm Nhược Khê sẽ không bao giờ đối tốt với hắn, nhưng lần “chiến tranh lạnh” này thật tồi tệ! Bởi vì Lâm Nhược Khê đến cả “chiến” cũng chẳng thèm “chiến”!
Việc gì thì phải giải quyết, dù sao cũng sẽ có ngưỡng giới hạn, Dương Thần hiện tại càm giác sức lực toàn thân không sử dụng được.
Bao nhiêu lời giải thích lấy lòng chuẩn bị trước, giây phút nhìn thấy đều bay biến cả, bởi vì đến cái cớ cũng không cho bản thân hắn!
Dương Thần gãi gãi đầu, cười đau khổ nói:
– Nhược Khê, anh biết trong lòng em nhất định rất hận anh, nhưng vấn đề của chúng ta cần tháo gỡ, không thể giấu trong lòng được, em đánh anh mắng anh đều được, chúng ta đừng chơi trò nói chuyện với người không khí được không?
Lâm Nhược Khê bỗng ngẩng đầu lên, nhưng lại hướng về phía vú Vương nói:
– Vú Vương, ngày mai nấu mỳ ăn nhé, ngày nào cũng ăn cháo ngán rồi.
Dương Thần thiếu chút nữa té đập đầu xuống đất, tuy rằng bản thân hắn sai trước, nhưng không thèm nhìn thì thật quá đáng!
Vú Vương liếc nhìn Dương Thần với chút thương hại, nhưng vẫn cười đáp:
– Vâng, cô chủ, ngày mai tôi sẽ nấu mỳ Tuyết Thái mà cô thích ăn.
– Uhm.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, đứng dậy cầm lấy túi xách bảo:
– Khẩu vị của con không tốt, con không ăn nữa, đi làm luôn.
– Ăn thêm chút nữa đi, nếu không thì mang chút đến văn phòng?
Quách Tuyết Hoa lo lắng bảo.
Lâm Nhược Khê khẽ lắc đầu, xoay người đi ra cửa.
Dương Thần nghĩ không biết có nên chặn cửa lại không, như thế thì người phụ nữ ấy phải thấy sự hiện diện của hắn, nhưng trong lòng lại có cảm giác áy náy khiến cho Dương Thần không dám tùy tiện làm việc khiến cho Lâm Nhược Khê càng bài xích.
Mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng xinh đẹp ra khỏi nhà, Dương Thần đau buồn vuốt mặt, ngửa đầu lên thở dài một tiếng.
Lúc này, Quách Tuyết Hoa mới trừng mắt nhìn Dương Thần:
– Cái thằng xấu xa này, đi Yến Kinh một chuyến, làm thế nào mà ra nhiều chuyện thế kia? Đáng đời Nhược Khê không thèm để ý con, đáng đời, Nhược Khê lạnh lùng như thế cũng khó xử cho con rồi. Con ấy à…rốt cuộc đến khi nào mới hồi tâm!
Dương Thần kinh ngạc hỏi:
– Mẹ, mẹ đã biết xảy ra chuyện gì à?
– Phí lời!
Quách Tuyết Hoa đảo đảo cặp mắt.
– Dì con gọi điện thoại nói cho ta rồi! Con thật đúng phóng khoáng, vừa đến Yến Kinh đã phô trương thanh thế, mẹ còn lo lắng với tính cách của con không được hoan nghênh, không ngờ cả nhà họ Lý và nhà họ Đường con đều có quan hệ cả. Dì con còn nói, nhà họ Dương có người kế tục rồi, nói ta có đứa con thật quý hóa! Thật là đứa con quý hóa, một giây cũng không thể bớt lo được!
– Dì? Lại chuyện gì với chuyện gì vậy?
Dương Thần sửng sốt.
– Á Lệ! Quách Á Lệ!
Quách Tuyết Hoa thở dài không thành tiếng đáp:
– Việc con làm ở Yến Kinh, ta biết trước Nhược Khê, thật không ngờ Khương San nhà họ Thái có thể dùng ám chiêu như thế, còn gọi điện cho Nhược Khê. Tuy nhiên, đáng đời con tên tiểu tử bị đối xử như vậy, lần này thì con tự nghĩ cách mà tháo gỡ với Nhược Khê đi, mẹ không giúp gì được con đâu.
Dương Thần dở khóc dở cười, thì ra là mẹ của Vĩnh Dạ, bản thân hắn quên mất đã gặp đôi vợ chồng Lý Tân Quách Á Lệ. Dì…cái từ này trong hai mươi năm qua thật không tưởng tượng sẽ xuất hiện.
Hiện tại bên cạnh hắn có bao nhiêu người thân, còn có những họ hàng gặp mặt và chưa gặp mặt, thật là long trời lở đất, tuy nhiên chuyện đau đầu thật không ít.
Trinh Tú nghi ngờ hỏi:
– Dì Quách, là chuyện gì thế ạ?
Quách Tuyết Hoa chỉ chỉ vào trán Trinh Tú.
– Cô bé này, nhanh ăn xong rồi đi học, chuyện của người lớn đừng tò mò, sắp thi vào trường cao đẳng rồi còn hóng hớt.
Trinh Tú phụng phịu, nhưng cũng không hỏi thêm.
Vú Vương do dự một hồi, giọng ôn hòa hỏi:
– Cậu chủ, tuy rằng tôi không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần này cô chủ tức giận hơn trước, trước đây hai vị có cãi nhau thế nào thì tốt xấu gì cô chủ cũng chỉ lạnh nhạt với cậu, nhưng lần này, cô chủ xem như là không có gì, càng như thế càng khiến người ta lo lắng.
Dương Thần cũng vì thế mà ngứa ngáy da đầu, cái tình trạng này so với chiến tranh lạnh còn khủng bố hơn nhiều.
Nhưng trong chốc lát Dương Thần cũng không biết có thể làm gì mới khiến Lâm Nhược Khê hết tức giận, cũng không làm gì phá lệ khiến cô ấy tức giận, chỉ có thể bĩu môi nói:
– Con cũng đến công ty đi làm đây ạ, nghĩ xem giải quyết như thế nào.
Quách Tuyết Hoa vội hỏi:
– Ai, con trai, con cũng chưa ăn sáng mà?
– Nhược Khê bảo cô ấy miệng không có khẩu vị, con còn có thể ăn uống sao, thế thì con vô tâm quá.
Dương Thần uể oải nói một câu rồi cũng ra khỏi nhà.
Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần rời đi, bùi ngùi thở dài:
– Thằng bé này, con vốn chính là vô tâm!