Nhung khi chiếm được Di Thẳngg và hoàn thành chiến dịch Kinh Tương trước dự đoán, Lý Quang Bật liền thay đồi kế hoạch tác chiến, do đại tướng Lý thịnh dẫn năm vạn quân từ Di Thẳngg tiến vào Thục trung, tiến công thành đô, còn Điền Càn Chân thì dẫn hai vạn kỵ binh đi Lệ Chi đạo, lợi dụng tính cơ động và tốc độ của kỵ binh, chọc vào sau lung Kiếm Châu, từ phía sau tiến công Kiếm Môn.
Điền Càn Chân suốt đường hành quân với tốc độ nhanh, nhanh chóng xuyên qua Lệ Chi đạo nơi trú binh không nhiều lắm, dùng chiến thuật tập kích bất ngờ liên tiếp nhổ đi ba tòa trạm gác của Lệ Chi đạo.
Ờ Tuyên Hán huyện, Nam Đường cũng có một vạn trọng quân đóng trú, Điền Càn Chân không có đả thảo kinh xà, mà là lợi dụng sự cơ động và tốc độ của kỵ binh, vỏng đường qua hai huyện Đông Hương, Vĩnh Mục tiến vào Ba Châu, qua hai ngày hành quân, đến Lăng Trung huyện.
Lăng châu thái thú họ Tăng, là tiến sĩ năm Thiên Bào thứ ba, nguyên là Lăng Trung huyện Huyện lệnh, thăng nhiệm thái thú đã hai năm, vài ngày nay hắn có chút cám bệnh nhẹ, đang mơ màng ngủ, phu nhân ngủ ở bên cạnh bỗng nhiên bị tiếng chuông truyền đến từ phía trên đầu tường thành làm cho giật minh thức tinh.
“Lão gia! Lão gia!”
Thái thú phu nhân lay tinh trượng phu, Tăng thái thú đang mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện ai a!”
“Hình như phía đông thành bên kia xảy ra chuyện gì rồi, thiếp nghe thấy tiếng chuông vang lên, lão gia đi xem đi!”
“Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì chứ? Đầu ta rất đau, có gi ngày mai hãy nói!”
Tăng thái thú trờ mình, đang muốn tiếp tục ngú, đúng lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng đập cửa thinh thịch.
“Sứ quân! Sứ quân!” Có nha dịch đang kinh hoảng mà la to.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tăng thái thú vô cùng bực bội hói.
“Sứ quân, bên ngoài đông thành đã tới mấy vạn kỵ binh, đòi chúng ta mờ cửa.” “Ai! Quằng người ta quá đi, sao lại tới quân đội rồi.”
Quân đội quá cành có nghĩa là hao sức dân tốn của, có nghĩa là những sự kiện có tính ác liệt nổi lên bốn phía, làm cho đầu hắn càng to thêm ra, Tăng thái thú không có phàn ứng lại kịp, hắn ngồi dậy, khoác áo vào, mờ cánh cửa ra hỏi: “Là quân đội từ đâu tới?”
“Sứ quân, kỵ binh a!”
Tăng thái thú lập tức bừng tinh hẳn, Nam Đường làm sao có kỵ binh gì? Hắn lập tức sợ tới mức hồn bất phụ thé, đây là quân Bắc Đường đánh tới rồi, phàn ứng trước nhất của hắn chính là muốn chui xuống dưới giường, lại bị phu nhân hắn kéo lại.
Phu nhân hắn là người Khánh Châu, biết quân An Tây quân kỷ nghiêm minh, thật ra cũng không đáng sợ, nếu quân Nam Đường tới thì mới đáng sợ.
Dưới sự khuyên nhủ của phu nhân, Tăng thái thú khẽ an tâm một chút, mặc quan phục liền tiến đến đầu tường thành phía đông.
Bên ngoài phía đông thành, Điền Càn Chân đã dẫn quân chờ đã lâu, bọn họ đều tự mang lương khô, thông thưởng không vào thành, cố gắng không quấy nhiễu dân, nhung khi vưọft qua sông Gia Thẳngg cẩn đến sự phối hợp của quan phủ, Điền Càn Chân cẩn phải bàn bạc với các quan viên.
Lúc này, trên đầu tường thành đã tới một đám quan viên và nha dịch, quan viên của châu nha và huyện nha cũng đều tói cả rồi, bên ngoài thành ánh sáng của những ngọn đuốc tựa như biển nước mênh mông vô biên vô hạn, khiến cho tất cả quan viên đều sợ tới mức tâm kinh tán đờm.
“Hạ quan… Lăng châu thái thú Tăng Diên Tự, xin hỏi… Dưới thành là vị tướng quân nào?”
“Tại hạ Lan châu đô đốc, vân huy tướng quân Điền Càn Chân, phụng mệnh của triều đình và Triệu vương đến tiêu diệt ngụy đế Nam Đường, giữa đường ngang qua Lăng Châu, xin hãy mau mờ cửa thành, ta có việc phái thương lượng cùng các ngươi.”
“Xin hỏi… Quân đội có vào thành không?”
“Quân đội không vào thành, cũng không cẩn các ngươi cung cấp lương thực, nhưng cẩn các ngươi cung cấp thuyền đề qua sông, chúng tôi đang trung dụng tất cả thuyền sang sông.”
Bọn quan viên nhanh chóng thương lượng hẳn lên, cung cấp thuyền qua sông không thành vấn đề, mấu chốt là sợ quân đội vào thành, cuối cùng Tăng thái thú ra chủ ý, bọn họ căn bàn là không thể thủ thành nổi rồi, còn không bằng mỡ thành, mặt khác đối phương tuy rằng nói không cẩn lương thực, nhung bọn hắn vẫn muốn tận khả năng mà chuẩn bị lương khô thịt chín khao quân, tóm lại một câu, không nên đắc tội đối phương.
Bọn họ phân công nhau hành động, huyện nha đi chuẩn bị lương khô thịt chín, châu nha đi triệu tập thuyền qua sông, cửa thành chậm rãi mờ ra, Tăng thái thú suất lĩnh gần trăm vị trường bối trong thành đi ra đón, bọn họ quỳ gối trước chiến mã của Điền Càn Chân, Tăng thái thú đem đại ấn của thái thú giơ lên cao cao: “Lăng Châu nguyện ý đầu hàng Bắc Đường, nguyện trung thành với triều đình và Triệu vương!”
Điền Càn Chân cảm giác được sự sợ hãi của quan dân, hắn xoay người xuống ngựa, tiến lên trước đỡ Tăng thái thú dậy: “Thái thú không cẩn như vậy, tất cả mọi người cũng là thần từ của Đường, chúng tôi không phái là binh tặc An Lộc Sơn.”
Hắn lại cao giọng nói với hơn trăm vị trường bối: “Các vị phụ lão hương thân, quân
An Tây quân kỷ nghiêm minh, không phạm mảy may lỗi nào, chúng tôi sẽ không vào thành, lại càng không vơ vét tài sản dân chúng, chúng tôi chi muốn vội và đến Kiếm Cháu gấp, tục ngữ nói, bại quân như hoàng (bại quân như cào cào), một khi Nam Đường binh bại, bại binh nhất định sẽ đốt sát đánh cướp, đồ thán sinh linh, chúng tôi chính là muốn ngăn chặn đường tháo chạy sang phía nam của bại binh mà thôi, đế cho phía nam của Kiếm Châu không phái chịu nổi khổ binh tai. Đây là quân lệnh của Triệu vương điện hạ, kẻ giết người sẽ bị giết, đả thương người và trộm cướp sẽ phải đền tội, xin phụ lão hương thân yên tâm!”
Các trường bối kích động hẳn lên, không biết là ai hô to một tiếng: “Triệu vương vạn tuế!”
Hơn trăm trường bối đều đồng loạt cùng vung tay hô to theo, nha dịch và dân chúng trên thành cũng đều bị cuốn hút theo, trên thành dưới thành đều cùng nhau hô to hẳn lên: “Triệu vương vạn tuế, quân Bắc Đường vạn tuế…”
Tăng thái thú vô cùng cảm động, hắn thành khẩn nói với Điền Càn Chân: “Triều đình Nam Đường cực kì hiếu chiến, thuế phú trầm trọng, các châu các huyện đều chịu hại này rất sâu đậm, ta nguyện gửi công văn đến các châu huyện Thục trung, kêu gọi các châu huyện Thục trung quay về với với Bắc Đường, chống lại ngụy đế Nam Đường.”
Điền Càn Chân mừng rỡ, hướng hắn khom người thi lễ: “Sứ quân nếu như thế, sẽ được ghi công lớn!”
Trời dần dần sáng hẳn, quan viên Lăng Trung từ phụ cận triệu tập gần ngàn chiếc thuyền to nho, Lăng Trung vốn chính là độ khẩu quan trọng nhất của vùng trung du sông Gia Lăng, viàng này dòng nước êm ả. Sóng nước như gương, vô cùng thích hợp qua sông.
Trong nắng sớm, hai vạn kỵ binh bất đầu qua sông, lúc này, lời nói của Điền Càn Chân đã thông qua hơn trăm trường bối truyền miệng khắp toàn thành, không cẩn huyện nha cố ý chuẩn bị, mấy vạn phụ lão trong thành tự phát ra khỏi thành, chen chúc đến bến tàu, giỏ cơm ấm canh, khao kỵ binh Bắc Đường, cành tượng vô cùng nhiệt liệt, Điền Càn Chân suất lĩnh mấy trãm quan quân quỳ tạ ơn phụ lão hương dân, đồng thời đế lại hơn một trãm thương binh ở trong thành dường thương.
Mãi cho đến lúc Buổi chiều, hai vạn kỵ binh cuối cùng cũng đã vượt qua sông Gia Lăng, đại quân phấn chấn tinh thần, nhắm hướng ba huyện Kiếm Bắc ở ngoài trăm dặm phóng chạy đi.