Mà xây dựng không thể so sánh với chiến đấu, hủy hoại so với sáng tạo thì giản đơn hơn rất nhiều. Điều này yêu cầu Ngự yêu sư Đế cấp phải xem qua các lĩnh vực, các phương diện, mới có thể xây dựng một cách thuận lợi.
Hầu như mỗi một Cường giả Đế cấp đều có nhiều đại sư. Tu vi được tăng lên, khiến sinh mệnh của bọn họ cũng dài thêm. Thời gian càng nhiều, có thành tựu như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu là dựa theo trình tự bình thường, Sở Vân tự nhiên cũng phải biết đến những phương diện này, hao tốn một khoảng thời gian lớn vào những lĩnh vực khác nhau.
Nhưng hiện tại đã không cần phải làm thế.
Có Các Cực Nhạc Tiên Phi trợ giúp, quả thực hắn như hổ thêm cánh, căn bản là không cần quan tâm đến phương diện này.
Hoàn toàn có thể suy ra, khi chư vị Tông Sư ra sức, thế giới tiên nang của Sở Vân sẽ phát triển với tốc độ vượt xác các Cường giả Đế cấp khác!
Quái Tiên đã trở về.
Trong thời gian Sở Vân ngộ đạo, hắn cũng không ở lại trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, mà ra ngoài du lịch một phen.
– Ta trở lại Hầu cấp đỉnh phong.
Hắn mang đến một tin vui. Hắn vốn toán sư là người chuyên nghiên cứu về lưới pháp luật, nên Đan Châu đối với hắn mà nói, chính là một cơ hội rất lớn.
– Nếu không mất đi một cánh tay, nói không chừng ta đã tấn chức thành Vương rồi.
Quái Tiên không không tiếc nuối, cảm khái nói.
Sở Vân nghe vậy cũng có chút kỳ quái. Không phải mọi người vẫn nói toán sư không thể thành Vương sao?
– Đó là pháp tắc Tinh Châu. Áp chế của lưới pháp luật Đan Châu đối với toán sư chỉ bằng một nửa Tinh Châu.
Hai mắt Quái Tiên sáng lên.
– Ta hoàn toàn có cơ hội trở thành toán sư Vương cấp.
Giọng nói của hắn đặc biệt xúc động:
– Chỉ cần tìm kiếm được phương thuốc tái sinh trong dân gian, chế luyện một quả dùng là được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói đến đây, hắn chắp tay hướng về phía Sở Vân thở dài:
– Còn thỉnh Sở Vân công tử trợ giúp ta một tay. Từ nay về Quái Tiên sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Giọng điệu bình thản nhưng lộ rõ vẻ kiên định.
Mấy ngày này, hắn du lịch Đan Châu, đã sớm hiểu rõ nhiều điều. Mình có được may mắn như vậy, cũng là nhờ có Sở Vân giúp đỡ. Nếu không có Sở Vân, thì ngay cả thông đạo tinh quang hắn cũng không được.
Chính hắn không phải luyện đan sư, muốn có Tái Sinh Đan, chỉ đành phải cầu người trợ giúp. Tất nhiên, Quái Tiên biết, trong các Cực Nhạc Tiên Phi có hơn mười vị đại sư luyện đan, bản thân Sở Vân cũng là thiên tài luyện đan.
Mặc dù là có được đan tái sinh, tại Đan Châu tấn chức lên vương giả, thì có thể làm gì?
Quái Tiên trải qua nhiều lần tang thương, kiến thức rộng rãi, nhìn thấu hư vinh, tự mình biết mình. Hắn biết chỉ bằng vào năng lực của chính mình, muốn tiếp tục tu hành, chính là thiên khó vạn khổ. Nhưng nếu dựa vào Sở Vân, mượn lực lượng của hắn, lại có thể một bước lên trời, đạt được thành tựu mà từ trước đến nay chưa từng có.
Trở về lần này, biết được Sở Vân đã tấn chức thành Đại Đế. Sự dao động trong lòng hắn lập tức trở nên kiên định.
Tuổi tác như vậy cũng đã đạt tới Cường giả Đế cấp, điều này không phải là một sự đột phá rất lớn hay sao?
Thấy Quái Tiên chủ động yêu cầu gia nhập phe mình, tất nhiên Sở Vân rất vui mừng. Với năng lực của Quái Tiên, hắn cực kỳ xem trọng nhân tài đỉnh cấp này. Mà hắn muốn tạo thế giới tiên nang, rất cần nhân tài như vậy.
– Tái Sinh Đan có thể làm chi gãy lành lại, tại Đan Châu cũng là đan phương đỉnh cấp. Ta đã tính qua, muốn thu được đan phương như vậy, cách đơn giản nhất chính là tham gia Bách Gia Đan Hội, lấy tư cách là người xuất sắc nhất để yêu cầu phần thưởng như vậy.
Quái Tiên hiến kế nói.
– Bách Gia Đan Hội…
Sở Vân gật đầu, nở nụ cười.
Kỳ thực không cần Quái Tiên hiến kế, hắn cũng muốn tham gia Bách Gia Đan Hội. Bởi vì trước khi đi, Bạch Đế đã cho hắn một kiến nghị.
Sở Vân muốn tìm người thân, nhưng phụ thân đã lưu lạc tại Quỷ Châu, mẫu thân thì đang bị Vân gia giam lỏng ở Đan Châu. Hắn muốn lẫn vào Vân gia, là chuyện vô cùng khó khăn.
Vân gia là một trong Tám gia tộc lớn đã ẩn cư. Đứng đầu Vân gia là Vân đế, thực lực của Vân Đế cũng gần bằng với Bạch Đế. Hiện tại, Sở Vân so với hắn có sự chênh lệch không nhỏ.
Điểm then chốt chính là, song thân của Sở Vân lại liên quan đến “Song Vương Chi Tranh” năm đó, nên trở thành vấn đề vô cùng mẫn cảm. Sở Vân với thân phận là phe Tinh Châu, nếu gióng trống khua chiêng, chỉ sợ sẽ không được như mong muốn.
Bởi vậy không thể khinh xuất, hẳn là nên dùng trí.
Bạch Đế liền cho hắn ra một chủ ý.
Bách Gia Đan Hội, là việc trọng đại tại Đan Châu. Mỗi một lần diễn ra đan hội, đều có người của gia tộc ẩn cư âm thầm để ý tới, mượn cơ hội tìm kiếm nhân tài, kết nạp vào gia tộc, để làm phong phú thực lực của gia tộc mình. Chỉ cần Sở Vân thể hiện tài năng trong Bách Gia Đan Hội, sẽ có cơ hội được Tám gia tộc lớn thu nạp, nhân cơ hội che giấu thân phận âm thầm hành sự.
Ba ngày sau, chủ thành Trần gia.
– Việc chọn luyện đan sư dự bị tham gia Bách Gia Đan Hội thế nào rồi?
Tộc trưởng Trần gia uống một ngụm trà, đặt nhẹ chén trà xuốn bàn, lạnh nhạt hỏi.
– Khởi bẩm phụ thân đại nhân, đã trải qua vòng sơ khảo, thi vòng hai, thử lại vòng thứ ba, tổng cộng chọn ra được tám vị luyện đan sư dự bị.
Trần Vũ Tình lập ở một bên, nghe hỏi vậy, lập tức kính cẩn trả lời.
Tộc trưởng Trần gia gật đầu, lại hỏi tiếp:
– Có người nào xuất sắc không?
Trần Vũ Tình khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút do dự, nói:
– Thật ra, giữa tám người, có một vị luyện đan sư ẩn tu, thủ pháp chế luyện có chút kỳ lạ. Người bên ngoài phải phun ra đan khí, hắn lại chỉ đơn thuần thổi khí, nhưng chất lượng đan dược được chế luyện lại cao một bậc. Chẳng qua cũng chỉ dừng ở điều đó. Nữ nhi đã tự mình đánh giá, có lẽ đan tâm của hắn có tương đối đặc biệt một chút.
Trưởng Gia tộc trầm ngâm một chút:
– Đan tâm có nhiều lại loại, lại đa dạng, kỳ lạ một chút cũng chẳng có gì lạ. Quan trọng vẫn là thực lực. Chỉ có thực lực chân chính mới có thể tiến xa trong Bách Gia Đan Hội. Nữ nhi à, con là luyện đan sư xuất sắc nhất của Trần gia chúng ta. Trong Bách Gia Đan Hội lần này, con sẽ là nhân vật chính trong đội ngũ của gia tộc. Trần gia chúng ta đã suy bại hơn ba mươi năm nay, muốn quay về gia tộc nhất lưu, chính là Bách Gia Đan Hội lần này.
Trần Vũ Tình hít sâu một hơi:
– Phụ thân, nữ nhi đã hiểu rõ, thỉnh người yên tâm. Lần này, nữ nhi nhất định mang theo gia tộc, tiến vào danh sách một trăm vị trí đầu.
Năm nay, nàng vừa mới mười tám, đôi mươi. Khuôn mặt nàng trắng nõn như ngọc, đôi mắt to tròn, lông mày thanh tú. Vóc người nàng tinh tế, hai vai mềm mại, toàn thân mặc y phục bằng tơ tằm màu trắng, giống như hoa đinh hương trong mưa xuân, làm cho
người ta vừa liếc mắt nhìn, tự nhiên phát ra tình cảm thương mến.
– Phụ thân, nếu như không có chuyện gì khác, vậy nữ nhi xin cáo lui.
– Được, con xuống dưới đi.
Nhìn nữ nhi hiểu chuyện như vậy, Tộc trưởng Trần gia thầm thở dài một tiếng. Hắn làm sao không biết, trách nhiệm mà mình đặt trên hai vai nữ nhi, mới nặng nề làm sao.
Nhưng lại biết làm thế nào đây?
Trần gia phải vùng dậy, phải một lần nữa được liệt vào hàng gia tộc đệ nhất. Đây là kỳ vọng của các gia chủ trong nhiều thế hệ qua.
Bách Gia Đan Hội…
Sau khi rời khỏi phòng, trong lòng Trần Vũ Tình cảm thấy nặng nề. Tuy rằng tuổi nàng còn trẻ, nhưng đã là luyện đan sư cấp đại sư. Nhưng Đan Châu rộng lớn, tàng long ngọa hổ, thiên tài nào mà không có?