Ngay tức khắc, bốn trăm chiếc khinh khí cầu xuất chiến.
“Pháo binh vừa cho nổ xong, bọn chúng chắc chắn sẽ ưu tiên bảo vệ khu vực cốt lõi như kho lương thực, kho tiền, kho vũ khí,…truyền lệnh xuống dưới, lát nữa thấy chỗ nào đông thì thả bom chỗ đó”.
“Rõ…”
Đoàn đội khinh khí cầu hiển nhiên có chuẩn bị mà tới, những ngày qua bọn họ đã điều tra một lượt những khu vực trọng yếu trong thành trì.
Bốn trăm chiếc khinh khí cầu tựa như đoàn tử thần hắc ám xâm chiếm bầu trời thành A La Mộc Đồ, những người Khoa Nhĩ Mạn phía dưới chỉ biết bất lực ngước lên.
“Viu…viu…viu…”
Màn thả bom bắt đầu.
Kho lương thực, kho gạo, trường học, kho vũ khí, hầm trú ẩn,…tất cả những nơi quan trọng đều được “chăm sóc”, tiếng than khóc vang vọng thành A La Mộc Đồ…
Các binh sĩ trên thành bất lực nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
“Thánh Allah, ngài lẽ nào không nhìn thấy, những tín đồ của ngài đang bị giết hại…”
“Ông trời ơi, đánh thế nào đây? Chúng ta không chống cự nổi…”
“Tướng quân, xuất thành liều mạng với chúng đi…”
“Im mồm, bất luận thế nào cũng phải thủ thành, lập tức cầu cứu vương thành…”
“Viu…viu…viu…”
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Cuộc ném bom có mục tiêu của khinh khí cầu đã trực tiếp làm tê liệt tất cả các hệ thống trong thành A La Mộc Đồ. Vô số người không thể bám trụ được nữa, bắt đầu chạy trốn ra ngoài thành…
“Đa tướng quân, có rất nhiều bách tình trong thành muốn chạy ra ngoài, có ngăn cản không?”
“Không cần, chiến tranh không liên quan tới họ, huống hồ những bách tính này ngày sau rất có thể sẽ trở thành công dân hạng ba của Hoa Hạ, cứ giữ lại đã”.
Sau khi đội quân khinh khí cầu hoàn tất thả bom, trong thành A La Mộc Đồ chỉ còn một mảnh tang thương, tiếng kêu ai oán vang vọng…