Thư Lăng Vy đi đến, kéo bàn tay nhỏ hơi lạnh của Đồng Đồng, cất bước đi về phía cổng lớn.
Đông Phương Hạ và Diệc Phi đi theo phía sau, khi nhìn thấy cô bé nhảy chân sáo phía trước, Diệc Phi nói với Đông Phương Hạ: “Trước nay em không biết anh thích trẻ con như vậy!”
“Bản thân anh không có con, làm sao em biết anh có thích hay không! Diệc Phi, xem vẻ mặt của em kìa! Chắc không phải em muốn có con rồi chứ!”, Đông Phương Hạ cười ha ha nói.
Nếu là trước đây, chắc chắn Diệc Phi sẽ mắng Đông Phương Hạ mấy câu! Nhưng lúc này, Diệc Phi lại trầm mặc bất thường, nhìn Đông Phương Hạ đang cười một cái rồi bước nhanh đi.
Đông Phương Hạ thấy vậy, nụ cười chói mắt lập tức ngưng lại trên khuôn mặt, hai con ngươi màu đen giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, không chuyển động! Lát sau, Đông Phương Hạ xoa gáy của mình, ánh mắt đặt vào bóng dáng đầy đặn của Nam Cung Diệc Phi.
Diệc Phi cô ấy chắc không phải là muốn có con rồi chứ! Nếu không sao lại bất thường như vậy, ánh mắt trống rỗng và dáng vẻ cô đơn của cô ấy đều đang thể hiện một hiện tượng! Mẹ ơi, Diệc Phi, không phải chứ… Bây giờ mình bận như vậy, có con thì ai chăm sóc, hơn nữa, mình còn chưa có suy nghĩ đó!
Đông Phương Hạ suy nghĩ mãi, có chút băn khoăn lưỡng lự! Đông Phương Hạ vốn là người ham chơi, bây giờ anh bị một đứa con trói buộc, phân tâm vào đứa con, anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!
Hơn nữa, Đông Phương Hạ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong! Sau khi có con, khó tránh khiến anh thêm một phần bận tâm, tạm thời Đông Phương Hạ không muốn như vậy!