Hiện tại, cô chỉ mong có thể những kẻ phạm tội này bị trừng trị theo pháp luật, các chuyện khác để sau.
“Lý Mỹ Vân, chúng tôi đã biết chuyện của chị rồi. Hiện tại chúng tôi đến đưa chị đi, chị có thể theo chúng tôi.”
Lý Mỹ Vân mười năm trước là một sinh viên mới tốt nghiệp, vì tìm việc mà không cẩn thận bị bán đến đây.
Chị ta chết lặng ngồi trong nhà, bên người có hai đứa bé vây quanh, trong lòng còn ôm một đứa nữa, dường như không nghe được cảnh sát nói gì. Chị ta chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mải mê cho đứa bé mới sinh không lâu bú.
“Lý Mỹ Vân, chị tự do rồi.”
Lý Mỹ Vân thả áo xuống, ngơ ngác ngẩng đầu, “Tự do?”
“Đúng. Chị tự do rồi. Hiện tại chị có thể rời khỏi đây, bắt đầu cuộc sống mới của chị.”
Lý Mỹ Vân rốt cuộc cũng nghe được. Chị ta cọ cọ một chút, đứng lên, đặt con lên ghế, mừng đến phát khóc, “Tôi có thể đi rồi?”
“Đúng. Chị có thể đi rồi. Chúng tôi đến đây đón chị.” Cảnh sát thở phào nhẹ nhõm.
Lý Mỹ Vân vui vẻ cười, “Được, tôi đi cùng các anh.”
“Mẹ.”
“Mẹ ơi, đừng bỏ con.”
“Oa oa oa…”
“Mỹ Vân, con đi rồi, mấy đứa nó làm sao bây giờ? Con muốn bọn nó không có mẹ à?” Một mụ già lao tới đau khổ cầu xin, “Đã nhiều năm rồi, nhà mẹ đối xử không tốt với con hay sao? Con đi rồi, con con làm sao đây.”
Chồng Lý Mỹ Vân cũng qua nắm tay chị ta, “Mỹ Vân, không đi có được không?”
Lý Mỹ Vân nhìn hai đứa bé đang ôm chân mình, rồi nhìn đứa đang khóc váng trong lòng mụ già, vô cùng do dự. Chị ta muốn rời khỏi đây, mười năm nay, ngày nào chị ta cũng muốn thế, nhưng chị ta không đi được, chỉ có thể tồn tại trong chết lặng.
So với những người khác, chị ta sống ở đây không bị ngược đãi. Còn nữa, chị ta cũng xót ba đứa con.
Lúc chị ta chần chừ, một giọng nói truyền vào bên tai chị ta, “Cô xót con nên mềm lòng đúng không?”