Ba thanh trường kiếm lần lượt xuất hiện trong hư không.
Thanh kiếm đầu tiên có phong cách cổ xưa cùng kinh nghiệm dày dặn;
Thanh kiếm thứ hai có hình thù kì lạ, vô cùng dài;
Thanh kiếm thứ ba đẹp như dòng nước mùa thu..
“Đi.” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Ba thanh kiếm biến mất.
Bọn chúng qua lại giữa không trung và mặt đất với tốc độ cực nhanh, đồng thời lưu lại bóng kiếm ứ đọng.
Mỗi một bóng kiếm đều dừng lại ở trong hư không, không hề nhúc nhích.
Tốc độ ba thanh kiếm càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một đạo hắc ảnh thoáng qua,
Sau đó biến mất.
Cả tòa thành trì hoang vu phủ đầy bóng kiếm chằng chịt.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, đám quái vật mới xông lên được mấy bước, tất cả bóng kiếm đều đã hạ xuống nơi cần hạ.
Kỳ quái chính là, rõ ràng những bóng kiếm này giăng khắp thành, nhưng đám quái vật xuyên qua bóng kiếm, đều không có bất kỳ tổn thương nào.
“Đây là cái gì?” Laura ngạc nhiên nói.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài, vận kiếm quyết.
Thái Ất Kiếm trận, lên.
Gió nhẹ thổi qua.
Không biết gió từ đâu nổi lên, thổi vào thành trì, đột nhiên hóa thành một luồng lốc xoát mãnh liệt.
Không gì có thể cản lại sức gió.
Toàn bộ quái vật đều tiêu tan trong gió, đống thi thể chất đầy như bị một thứ vô hình nào đó nhẹ nhàng thổi bay, mà trước khi chết bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Cuồng phong gào thét quét qua mặt đất, mang theo toàn bộ đồ vật cuốn vào vút lên trời cao, thổi bật cả những đám mây dày trên bầu trời bao phủ cả cả thành trì.
Tuyết đã ngừng rơi.
Bầu trời xanh thẳm hiện ra phía trên thành trì.
Mặt trời ló ra, ánh nắng nhu hoà bao phủ cả toà thành, chiếu lên cơ thể con người vô cùng ấm áp.
Vì thế nên xuất hiện một cảnh tượng như kỳ tích.
Bên trong tường thành là ánh nắng khuynh thành.
Bên ngoài tường thành lại là gió tuyết không ngớt.
Cảnh tưởng kì diệu ấy kéo dài một lúc, mới dần dần biến mất.
Đến cuối cùng, ngay cả tường thành vây quanh cũng biến mất theo gió.
Trong trận gió này, cả một toà thành trì cũng bị thổi bay, chỉ lưu lại một vùng tuyết trắng mênh mông.
Gió ngừng thổi.
Mây đen lại tụ lại.
Trời đất khôi phục lại vẻ xơ xác tiêu điều cùng u ám.
Tuyết từng bông lớn, bay xuống từ bầu trời.
Cho tới giờ khắc này, Cố Thanh Sơn mới buông kiếm quyết.
Laura đứng trên bả vai Cố Thanh Sơn, phóng tầm mắt ra bốn phía.
.. Trong phạm vi tầm mắt của cô, ngoài đất đai cùng tuyết ứ đọng, hết thảy đều đã bị kiếm phong điên cuồng xoá sạch.
Trời đất mênh mông, bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống.
Cả thành lẫn quỷ, tất cả đều biến mất.
“Một vùng trắng tinh thật sạch sẽ” Laura thở dài nói: “Không ngờ anh ra tay mạnh vậy.”
Trong lòng cô kinh ngạc, thầm nghĩ Cố Thanh Sơn này đúng là có bản lĩnh.
Một kiếm xoá sổ cả toà thành.
Kiếm thuật như vậy, hoàn toàn có thể đưa hắn vào hàng ngũ những nhân tài kiệt xuất mới dưới ba mươi tuổi trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Khó trách Thiết Quyền Barry cũng phải thu nhận hắn.
“Thời gian của chúng ta rất eo hẹp, anh chỉ muốn mau chóng kết thúc chiến đấu.” Cố Thanh Sơn cau mày nói.
Hắn thầm vận ý niệm.
Ba thanh kiếm lập tức bay trở về, hạ xuống hư không sau lưng hắn, lơ lửng bất động ở đó.
Cố Thanh Sơn phiền não nói: “Cửa ải này coi như qua rồi, sao vẫn chưa có thứ gì xuất hiện để phán định?”
Laura im lặng đánh giá hắn, dường như đã nhìn ra điều gì.
“Anh đang lo lắng cho chị ấy?” Laura hỏi
“Anh không biết cô ấy như thế nào rồi, cũng không biết với tiến triển của chúng ta, có thể đuổi kịp cô ấy hay không.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Laura đã hiểu.
Hoá ra hắn chỉ chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian.
Đến tột cùng một cô gái như thế nào, mới đáng để hắn đối xử như vậy?
Trong lòng Laura có chút tò mò.
Cô chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn, đột nhiên hỏi: “Hai người từng lên giường chưa?”
Cố Thanh Sơn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lại: “Chưa.”
“Thuần khiết vậy à? Quan hệ của hai người tiến triển thế nào vậy.”
“Nhóc con, em thì hiểu cái gì”
Cố Thanh Sơn quay mặt ra chỗ khác, trong lòng lại thầm nghĩ đến nụ hôn của Tô Tuyết Nhi.
Lúc ấy thật sự chỉ đành giả bộ đang ngủ, ngay cả cử động cũng không được.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài.
Ở sau lưng hắn, Địa kiếm không biết đang thì thầm gì đấy với hai thanh kiếm kia mà cả ba bọn chúng đều rung lắc ầm ầm.
Cố Thanh Sơn cảm giác được gì đó, vừa mới ngoảnh đầu lại, bất ngờ phát hiện ba thanh kiếm của mình đều đang rung lên.
Địa kiếm cùng Lục Giới Thần Sơn kiếm thấy hắn đang nhìn chằm chằm, lập tức dừng lại bất động.
Triều Âm không chú ý tới Cố Thanh Sơn, vẫn còn đang không ngừng rung lắc.
Địa kiếm đánh cho nó một phát.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi.
“Thảo luận chiến thuật.” Giọng nói của Sơn Nữ vang lên từ trong Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Dường như cô có chút căng thẳng.
Địa kiếm nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, một kiếm vừa rồi vô cùng lợi hại, bọn ta đang suy nghĩ phối hợp như thế nào”
Cố Thanh Sơn liền quay đầu lại.
Ba thanh kiếm cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Laura đứng ở trên bả vai Cố Thanh Sơn, nhìn xung quanh.
Trong tiếng gào thét của gió tuyết, tầm mắt gặp trở ngại rất lớn.
Loại hạn chế này dường như đến từ pháp quy nguồn của một thế giới nào đó, dù cho mình có đủ loại bản lĩnh, nhưng chỉ dựa vào mắt thường cũng không thể nhìn ra xa được.