Két – – !
Hai hàm trên dưới va vào nhau, phát ra tiếng nổ vang kiệt liệt, thân ảnh của Huyền Thiên lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Vèo – – !
Trong khẽ răng của con Thôn Phệ Giả đó đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang, chính là Huyền Thiên, trước khi hàm răng của Thôn Phệ Giả triệt để khép lại thì hắn đã vọt ra.
Sau đó liền bay thẳng lên trời, trong nháy mắt đã cách xa con Thôn Phệ Giả kia vài trăm mét.
Phía trên hỏa diệm sơn, thân thể khổng lồ của con Thôn Phệ Giả kia ngẩng lên hơn trăm thước, phát ra một tiếng rít chói tai, rõ ràng là rất không cam lòng.
Huyền Thiên rất nhanh liền bay lên không trung mấy ngàn mét, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, nếu mà chậm hơn chút nữa thì hắn đã bị con Thôn Phệ Giả khổng lồ này nuốt vào trong bụng, biến thành chất dinh dưỡng của nó rồi.
Huyền Thiên phi hành cực nhanh, rất nhanh liền rời khỏi hỏa diễm sơn mạch. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, thấy con Thôn Phệ Giả khổng lồ kia vẫn còn đứng ở tít phía xa nhìn theo hắn.
– Không biết con Thôn Phệ Giả này rốt cuộc là cấp bậc gì rồi, ít nhất cũng tương đương với một vị cường giả thiên giai phi thường lợi hại, xem ra, bên dưới thiên nguyên cương hỏa trong động thính có thể là vẫn còn có hỏa diễm cường đại hơn nữa, thậm chí có khả năng là Thiên hỏa thiên cấp. Đáng tiếc! có con Thôn Phệ Giả này ở đó, nếu như không có thực lực cường đại mà đi vào thì chính là đi chịu chết.
Huyền Thiên thở dài một cái. Thu hồi mục quang, sau đó nhìn vào Địa Diễm Tâm Hỏa đang nằm trong hỏa diễm chưởng ấn trong tay, mỉm cười:
– Có thể lấy được Địa Diễm Tâm Hỏa đứng hàng đầu trong thiên hỏa địa cấp thế này cũng đã là thiên đại may mắn rồi. Thiên hỏa thiên cấp hiện tại có cho không ta cũng không dùng được, đợi sau này có đủ thực lực rồi lại tới hỏa diễm sơn mạch này tìm cho bằng hết cũng được.
Nhiệt độ của Địa Diễm Tâm Hỏa đúng là chích nhiệt vô bì, Huyền Thiên sử dụng địa hỏa ẩn pháp để cầm lấy nó mà lòng bàn tay cũng có cảm giác nóng rực và đau đớn như thể bị lửa đốt, nhưng nơi này là giải đất trung tâm của Tây Tháp Tư sa mạc, vòi rồng di chuyển khắp bốn phía, không phải là nơi thích hợp để dừng lại.
Huyền Thiên cố gắng nhịn đau đớn, mãi cho tới lúc hoàng hôn, bay qua khu vực trung tâm rồi, mắt thấy sắc trời đang tối dần, Huyền Thiên mới đáp xuống sa mạc bên dưới.
Vừa mới đáp xuống đất một cái, Huyền Thiên vội vàng ném củ khoai lang nóng bỏng tay là Địa Diễm Tâm Hỏa này xuống đất, đau tới mức hắn vung tay mấy cái.
Địa Diễm Tâm Hỏa vừa mới rơi xuống đất thì cát sa mạc ở xung quanh toàn bộ đều bị đốt cháy thành hư vô, cũng giống như ném một quả cầu sắt vào trong nước vậy, chính là chìm thẳng xuống không chút ngăn trở gì.
Địa Diễm Tâm Hỏa là đệ nhất trong địa cấp thiên hỏa, nhiệt độ cực kỳ cao. Nghe tên thôi cũng đủ biết, đây là một ngọn hỏa diễm chỉ tồn tại trong địa diễm, trên mặt đất căn bản là không thể thừa nhận nổi nó.
Huyền Thiên sau đó lại thi triển Địa Hỏa Ấn Pháp, hỏa diễm chưởng ấn thâm nhập vào trong mặt đất, cầm lấy Địa Diễm Tâm Hỏa lên lần nữa.
Xem ra chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải luyện hóa Địa Diễm Tâm Hỏa này trước cái đã, bằng không nó thủy chung vẫn cứ là một củ khoai bỏng tay, cầm thì nóng, ném thì lại không nỡ.
Huyền Thiên lập tức tĩnh tâm lại, luyện hóa Địa Diễm Tâm Hỏa, dùng hai thanh Linh Kiếm Địa Cấp hộ thể, phòng khi có Thôn Phệ Giả đột kích thì có thể giết chết toàn bộ.
Lúc còn ở tiên thiên cảnh, Huyền Thiên chỉ mỗi kinh nghiệm luyện hóa qua Thất Diễm Hồng Liên, hơn nữa, tháng trước ở bên trong núi lửa nóng chảy tu luyện Địa Hỏa Ấn Pháp, hấp thu luyện hóa địa sát chi hỏa cả một tháng trời, tính dung hợp đối với linh hỏa địa cấp đã rất cao rồi, tuy là Địa Diễm Tâm Hỏa lại càng thêm nóng bỏng hơn nữa, nhưng việc luyện hóa nó của Huyền Thiên cũng không khó khăn lắm.
Chỉ tốn hơn nửa buổi tối thì Huyền Thiên đã hoàn toàn luyện hóa xong Địa Diễm Tâm Hỏa, biến thành vật có thể tùy ý khống chế, giữ lại bên trong cơ thể, cuối cùng cũng không thể gây tổn thương cho hắn được nữa.
Cũng có thể là do Địa Diễm Tâm Hỏa quá mức khủng bố cho nên đêm nay cũng không có con Thôn Phệ Giả bình thường nào tới tập kích, Huyền Thiên ngồi xuống điều tức một hồi liền ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau Huyền Thiên liền tiếp tục ngự kiếm phi hành, lúc chạng vạng tối, phía trước rốt cuộc xuất hiện một cái ốc đảo, hắn rốt cuộc cũng đã đi xuyên qua Tây Tháp Tư sa mạc.