“Em đợi anh, anh đi với em.”
“Vâng.”
Hứa Minh Tâm vốn đang đứng im lặng đợi Cố Gia Huy thì có hai y tá đi qua cô, hai người đó đang thì thâm bàn tán với nhau.
“Người phụ nữ đó đúng là điên rồi, chồng không đến thăm cô ta, thì liên quan gì đến chúng ta? Trút giận lên người chúng ta thì có tác dụng gì!”
“Cô ta cũng đáng thương thật, con mất rồi, bản thân cô ta sau này cũng không thể sinh con được nữa, trong lòng cũng khổ đấy!”
“Khổ thì lấy chúng ra ra trút giận sao? Đáng đời người nhà mẹ ruột mẹ chồng gì cũng không đến, đáng đời chồng cô ta không đến thăm. Người phụ nữ tính tình xấu như vậy, ai có thể chịu được?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này thì có chút nghi ngờ.
Không lẽ người mà họ đang nói là Hứa An Kỳ?
Nhà chồng không ai đến cô có thể hiểu, bây giờ Cố Triệt đang rối ren, cũng không rỗi để quan tâm bên này.
Cố Tử Vị là đứa ăn chơi lêu lổng, lăng nhăng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện hôn nhân gia đình.
Nhưng…
Hứa Văn Mạnh sao cũng không đến?
Hứa An Kỳ không phải là cô co gái ông ta yêu quý nhất sao?
Còn Trần Hiểu Vân nữa, bà ta cũng không quan tâm đến sống chết của cô ta sao?
Ma xui quỷ khiến cô đi theo y tá qua đó, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh.
Y tá vừa bước vào, bên trong liên vang lên tiếng la hét giận dữ: “Mấy người chết đâu hết rồi, tại sao phòng bệnh không có ai, mấy người chỉ mong sao cho tôi chết quách đi đúng không?”
Hứa Minh Tâm nhận ra giọng nói này, là của Hứa An Kỳ.
Y tá vội vàng xin lỗi, sau đó bắt đầu chăm sóc bệnh nhân.