Rầm một cái, cánh tay của Tưởng Hòa Long lại bị đè chặt vào mặt bàn.
Vẫn trong vòng chưa đầy một giây như vậy.
Lần này, Tưởng Hòa Long không còn mượn cớ gì được nữa, ông ta đã cố gắng hết sức, cũng rất tập trung, nhưng ông ta không thể chặn được sự tấn công của Giang Nghĩa.
Cảm giác đó giống như một con voi và một con khỉ đang vật lộn với nhau, cả hai căn bản không cùng một trình độ.
Thua một cách thảm hại.
Tưởng Hòa Long sững người tại chỗ, không biết nên nói gì.
Giang Nghĩa hỏi: “Lần này có tính không? Nếu vẫn không tính, vậy ông dùng hai tay luôn.”
Câu này có hơi quá đáng.
Anh dùng một tay thách đối thủ hai tay? Đối thủ còn là quán quân của cuộc thi vật tay cấp thành phố!
Tưởng Hòa Long nhục nhã xấu hổ.
“Giang Nghĩa, anh quá kiêu ngạo, tôi sẽ không tha cho anh!”
Ông ta thực sự không biết xấu hổ dùng cả hai tay để nhấc cánh tay của Giang Nghĩa, nhưng điều đáng xấu hổ là cả hai tay của ông ta bị Giang Nghĩa ấn chặt xuống bàn.
Giang Nghĩa một tay ấn, một tay còn lại cầm ly rượu lên uống ừng ực, như đang thong thả đi dạo một cách bình thản ung dung.
Khoảng cách giữa hai bên quá lớn, người đứng xem đều nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hự!!!”
Tưởng Hòa Long mệt đến nỗi đầu đầm đìa mồ hôi, toàn thân vận hết sức mạnh, nhưng ông ta không thể đánh bại Giang Nghĩa, thậm chí không thể làm cho cánh tay anh cử động dù chỉ một chút.
Người đàn ông trước mặt thật mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi.
Lúc nãy Tưởng Hòa Long nói nhiều lời khiêu khích như thế, lúc này trông ông ta lại như một tên ngốc.
Ông ba hoa cả buổi trời, nhưng kết quả chỉ là một cái gối thêu hoa, trông thì đẹp mà không dùng được, chỉ có những người như Giang Nghĩa mới thực sự lợi hại, rõ ràng có thực lực mạnh mẽ nhưng không để lộ buồn vui lên mặt.
Giang Nghĩa không hèn nhát, mà là trầm ổn!
“Có muốn tiếp tục cuộc thi không?” Giang Nghĩa hỏi.
Dù rất khó chịu nhưng Tưởng Hòa Long thật lòng chịu thua, chưa từng có ai khiến ông ta phải khuất phục như vậy.
“Không cần đấu nữa.”
“Tôi thua rồi.”
Sức lực trong cơ thể Tưởng Hòa Long lập tức không còn, cả người giống như một quả bóng xì hơi, co rúm lại.
Giang Nghĩa buông tay.
Đinh Thu Huyền ở bên cạnh vội vàng đặt hợp đồng và bút lên bàn, hai mắt híp lại thành một đường: “Kí hợp đồng thôi.”