Lỗ công công kinh ngạc.
Ông ta cẩn thận nhìn tín vật trong tay, nhìn qua không có vấn đề gì, lẽ nào lại là giả?
“Vừa hay, Tiền tướng quân của Uy Vũ quân cũng đến, binh phù là thật hay giả, Tiền tướng quân nhất định có thể nhận ra.” Trình Quy lấy ra một binh phù hình bán nguyệt, không nghi ngờ Minh Thù, nói: “Lỗ công công, so sánh một chút?”
Lỗ công công toàn thân run rẩy: “Bệ hạ… lại giao binh phù của Uy Vũ quân cho ngươi!”
“Vinh hạnh được bệ hạ ưu ái.” Trình Quy khẽ nâng mày: “Lỗ công công, mời.”
Không biết Lỗ công công nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch.
Tiền tướng quân bước ra khỏi hàng, hắn tiếp nhận binh phù trong tay Trình Quy, nhìn về phía Lỗ công công.
Trong lòng Lỗ công công rối loạn, cuối cùng đưa ra binh phù trong tay.
Minh Thù không ngờ tín vật này còn có thể chơi được trò mới, cũng lợi hại.
“Chỉ có của thế tử là thật.” Tiền tướng quân nói: “Lỗ công công, cái này là giả.”
Lỗ công công: “…”
Lỗ công công không tin, hắn muốn đích thân cầm xem, nhưng ngại thân phận của Trình Quy, cuối cùng để Tiền tướng quân cầm, Lỗ công công tự mình nhìn qua.
Một lúc lâu, Lỗ công công cắn răng thầm hận: “Vậy thật đâu?”
Trình Quy nhìn về phía Minh Thù.
Người phía sau vỗ tay một cái, đứng dậy đi về giữa sân, lấy ra một tín vật hình bán nguyệt từ trong tay áo: “Đây.”
Tiền tướng quân đón lấy nhìn kỹ một chút, hai binh phù hình bán nguyệt, đúng lúc ghép thành một vòng tròn.
“Sao có thể…” Liễu Tâm Duyệt rên rỉ một tiếng.
Sao nàng có thể chuẩn bị trước? Còn làm giả một cái!
Tín vật là quan trọng, lại có bằng chứng ở bên cạnh thế tử Trình Quy, Lỗ công công liếc nhìn Uy Vũ quân… Bệ hạ lại ra hai bản thánh chỉ.
Thánh chỉ Uy Vũ quân mang đến, không thể nào là giả.
Cho bên bệ hạ có ý gì?
Sắc mặt Lỗ công công cực kém: “Nếu thánh chỉ là do Trình thế tử tuyên đọc, chuyện tiếp theo liền giao cho Trình thế tử, cáo từ.”
Lỗ công công phất tay áo rời khỏi, ông ta vừa đi trong viện liền rộng rãi thoáng đãng.
Minh Thù đi tới trước mặt Liễu Tâm Duyệt, mím môi cười: “Cha ngươi cũng chết rồi, sau này phải làm sao đây.”
Đáy mắt Liễu Tâm Duyệt nổi lên thù hận, nàng ta nhào về phía Minh Thù: “Liễu Khinh, ngươi…”
“Hỗn xược!”
Liễu Tâm Duyệt bị người kéo ra, nàng ta gào thét một tiếng: “Rốt cuộc làm sao ngươi biết được?” Vì sao nàng biết trước sẽ đánh tráo tín vật!
Minh Thù ghé sát nàng, mỉm cười: “Ngay từ đầu ta đã biết.”
Liễu Tâm Duyệt bất động tại chỗ.
Ngay từ đầu nàng đã biết.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Sao có thể như vậy… Nàng ta cho là mình đặc biệt, nhưng vì sao kết quả lại như vậy, sao có thể như vậy!
Không nên như vậy.
Không đúng, cái này không đúng!
Chu đại nhân âm thầm lau mồ hôi lạnh, mọi chuyện hôm nay, hắn cũng khó có khả năng lý giải.
Trốn đi trước đã!
Chu đại nhân cho người đưa thi thể của Liễu lão gia đi, thuận tiện đưa Liễu Tâm Duyệt đi.
Còn về người bị nghi ngờ…
Buồn cười, hiện tại đó là quận chúa, còn có cả Trình Quy và Uy Vũ quân, ai dám đưa nàng đi?
“Hạ quan cáo từ trước.” Chu đại nhân cúi người chào rồi rời đi.
Liễu Tâm Duyệt dường như bị đả kích, không mở miệng nói chuyện nữa.
Minh Thù nhìn bọn họ rời khỏi.
“Khinh Khinh, vẫn còn một bản thánh chỉ nữa.” Trình Quy đưa thêm một bản thánh chỉ ra: “Tự nàng đọc hay là ta đọc cho nàng?”
Trực giác nói với Minh Thù, thứ viết trong thánh chỉ này không phải thứ tốt đẹp gì.
Sự thật chứng minh, trực giác của Minh Thù không sai.
Đó là thánh chỉ ban hôn.
Trình Quy kín đáo đưa thánh chỉ cho Minh Thù: “Ta đi ngày đêm không nghỉ, cho người về kinh xin đấy, Khinh Khinh, nếu nàng từ chối sẽ bị chém đầu.”
Hai bản thánh chỉ đều là Trình Quy xin, trong này có bao nhiêu gian khổ thì không biết, nhưng muốn chứng minh ai là con gái chân chính của Trấn Quốc tướng quân, nhất định là không dễ.
Minh Thù cầm thánh chỉ trầm ngâm, một lát sau thở dài.
Kháng chỉ sẽ bị chặt đầu!
Trẫm vốn sống không được bao lâu.
Không muốn chết sớm như vậy.