Không để ý tới hành động của nhiếp vân, ánh mắt tạ trương huệ tử nhìn về phía trước, giống như nhìn thấy được ý trung nhân của mình đang mỉm cười hướng mình đi tới.
– Thẩm thẩm, ngươi đừng như vậy, nếu văn húc sư thúc còn sống thấy ngươi như thế, nhất định sẽ thương tâm vô cùng…
Lúc này diệp kiếm tinh cũng cảm thấy sinh mệnh lực của tạ trương huệ tử dần dần rơi xuống, cực kỳ bi ai.
– Đúng rồi, thẩm thẩm, văn húc sư thúc là bị người hại chết, hài cốt còn bị yêu linh đoạt xá, chết không sáng mắt, chúng ta nhất định phải báo thù cho hắn, thù này ngươi phải tự tay báo cho sư thúc a!
Diệp kiếm tinh nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng lên, vội vàng hô.
Hiện tại hắn chỉ có thể dùng mối thù của sư thúc đánh thức tạ trương huệ tử, khiến cho nàng dấy lên hi vọng sống sót.
– Báo thù? Hắn là bị người hại chết? Đúng rồi, phải báo thù!
Quả nhiên, lời của hắn làm ánh mắt ảm đạm của tạ trương huệ tử dần dần phát sáng lên, sinh mệnh lực tựa hồ bốc cháy trở lại.
– Ngươi có biết hắn bị ai giết hay không? Hài cốt bị yêu linh đoạt xá, hài cốt ở nơi nào?
– Ta cũng không biết hắn bị ai giết chết, năm năm trước hắn nói ngươi gặp nguy hiểm, muốn đích thân đi cứu, không để ý lời phản đối của tông môn, chỉ cầm theo thanh kiếm rời khỏi kiếm thần tông, sau đó có đi không về, nguyên bản ta cho rằng hắn sẽ trở lại, không nghĩ tới nửa ngày trước ta ở…yêu la u minh vực gặp được hài cốt của hắn…
Nhớ tới tình cảnh bi thảm của sư thúc, diệp kiếm tinh khóc không thành tiếng.
– Năm năm trước? Ta gặp nguy hiểm nên đi qua cứu ta? Chẳng lẽ…không có khả năng, tuyệt đối không khả năng!
Tạ trương huệ tử siết chặt nắm tay, như nhớ ra gì đó, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
– Ai, ngươi đoán không sai, văn húc sư thúc hẳn bị tộc nhân yêu hồ tộc giết chết, bởi vì cách hài cốt của hắn không xa ta đã phát hiện bốn bộ hài cốt của tộc nhân yêu hồ tộc!
Thấy tạ trương huệ tử tựa hồ hiểu được điều gì, nhiếp vân thở dài một tiếng.
Ban đầu nhiếp vân có chút nghĩ không ra, nhưng hiện tại thấy bộ dáng của nàng, hắn lập tức hiểu được.
Trần văn húc nhận được tin tức tạ trương huệ tử gặp nguy hiểm, chỉ sợ do chính yêu hồ tộc phóng xuất, mục đích là vì lừa hắn rời khỏi kiếm thần tông để giết hắn!
Nếu không phải do chính yêu hồ tộc đưa tin, vì sao trần văn húc không hề hoài nghi tin tức là thật giả?
Về phần tại sao yêu hồ tộc phải giết trần văn húc, việc này càng đơn giản, linh hồn tạ trương huệ tử trong veo như vậy, nhất định là nhân tài được yêu hồ tộc điểm tựa bồi dưỡng, muốn nàng dốc sức cho bộ tộc, mà bây giờ nàng lại đi yêu một nam nhân nhân tộc…
Đổi lại là ai chỉ sợ cũng khó chấp nhận, cho nên họ mới động sát cơ!
– là tộc của ta giết? Lan di, rốt cục sao lại thế này?
Thì thào tự nhủ một câu, nàng đột nhiên nhìn qua lan di nằm cách đó không xa.
Lúc này lan di vẫn chưa nói xen vào, thấy nàng nhìn qua, trong mắt liền lộ vẻ áy náy.
– Huệ tử, thật xin lỗi, đúng là đại trưởng lão phái người giết trần văn húc…
Lan di tựa hồ biết sự tình từ đầu tới cuối, thở dài nói.
– Vì sao? Rốt cục là vì sao? Đại trưởng lão…không phải đã đáp ứng ta sao? Vì sao phải giết văn húc ca?
Nghe được lan di xác nhận, nước mắt trên mặt nàng chảy xuống.
Xem ra đại trưởng lão kia cũng rất quan trọng đối với nàng.
– Ngươi cũng biết bảo bối được câu lên luôn phù hợp nhất với người thả câu, đại trưởng lão biết sau khi ngươi câu lên bảo vật sẽ rời khỏi bộ tộc, vì vậy động sát cơ, theo nàng xem chỉ cần giết trần văn húc, ngươi nhiều nhất là thương tâm một thời gian, sau đó sẽ chậm rãi thay đổi thái độ, hơn nữa dựng lên công lao lớn, trong tộc nhất định sẽ thập phần xem trọng, sau này trở thành trưởng lão thậm chí là tộc trưởng đều có khả năng…
Chứng kiến biểu tình của tạ trương huệ tử, lan di chậm rãi nói, vừa nói vừa chảy nước mắt.