Đối mặt với tình hình như vậy, Minh Thù cũng chỉ cười nhạt: “Đúng vậy, tại sao ta muốn giết ông ấy, ngươi tìm cho ta một lý do đi.”
“Làm sao ta biết tại sao ngươi muốn sát hại Liễu lão gia!!” Chu đại nhân bị dọa cho giật mình.
“Ta đây cũng không biết.” Minh Thù buông tay: “Ngươi không tìm cho ta một lý do thì làm sao ta có thể thừa nhận?”
“Liễu Khinh, tại sao ngươi có thể ác độc như vậy, cha nuôi ngươi nhiều năm như vậy, tại sao ngươi có thể ra tay.” Liễu Tâm Duyệt được đỡ đứng lên chỉ vào Minh Thù, khuôn mặt yêu kiều tràn đầy tức giận và tuyệt vọng.
“Ta không có ra tay, còn thật sự không biết ra tay như thế nào, hay là ngươi gọi ông ta dậy để ta hỏi thử xem.” Không tin không tức chết ngươi.
“Ngươi… Ngươi…” Khuôn mặt Liễu Tâm Duyệt đầy nước mắt, dáng vẻ lung lay như sắp chịu không nổi.
Trình Quy nắm tay Minh Thù, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Nếu là người bị nghi ngờ thì dẫn về từ từ thẩm vấn, không nên để cho người này chết oan.” Lúc này Lỗ công công mới lên tiếng: “Trình thế tử, ngài có gì bổ sung không?”
Trình Quy duỗi tay nắm chặt Minh Thù, lòng bàn tay từ trong lòng bàn tay nàng xẹt qua: “Chu đại nhân, Liễu lão gia chết khi nào?”
Chu đại nhân đáp: “Giờ sửu đêm qua.”
“Giờ sửu đêm qua, Khinh Khinh ở chung với ta.”
Trình Quy vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường đều im lặng.
Nửa đêm ở cùng một chỗ với một nam nhân, có thể làm gì?
“Vậy người nhân chứng thấy là ai?” Trình Quy tựa như không thấy ánh mắt quái dị của mọi người.
“Trình thế tử, đây chỉ là lời nói từ một phía của ngươi.” Lỗ công công cười nhạt.
“Vậy lời nói của nhân chứng không phải từ một phía à?” Trình Quy không nhường nói.
“Trình thế tử, nhân chứng không chỉ có một.”
“Lời nói của ta, mười nhân chứng cũng không bằng được.” Đột nhiên Trình Quy bắt đầu chơi xấu: “Lỗ công công, ta nói đúng không?”
Lỗ công công: “…”
Dựa vào thân phận áp bức người khác, có gì hay ho!
“Hừ, ta không so đo với miệng lưỡi của Trình thế tử, ngày hôm nay ta tới nơi này là để tìm người.” Đột nhiên Lỗ công công nói: “Liễu Tâm Duyệt cô nương là vị nào?”
Nội tâm Liễu Tâm Duyệt kích động, nhưng nét mặt lại không lộ ra, tha thiết khóc cầu: “Mong Chu đại nhân làm chủ cho cha ta, hu hu… Tại sao cha ta chết không rõ ràng như vậy, Chu đại nhân ngươi phải làm chủ cho ta, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ.”
“Chắc chắn rồi chắc chắn rồi, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho hung thủ.” Chu đại nhân đồng ý: “Tâm duyệt tiểu thư, nhanh qua đây, đây là Lỗ công công trong cung tới, hắn tới tìm ngươi.”
Liễu Tâm Duyệt mê man không ngớt, khóc nức nở: “Tìm… Tìm ta?”
Lỗ công công lấy một vật từ trong tay áo lấy ra, lấy một miếng ngọc ra hỏi: “Cái này là của cô nương?”
Liễu Tâm Duyệt xoa xoa nước mắt, thút tha thút thít nhìn sang: “Là… là của ta, tại sao ở chỗ ngươi.”
“Cô nương lấy cái này ở đâu?”
“Từ nhỏ đã theo ta, luôn trên người ta, ta cũng không biết là từ đâu tới. Ta hỏi cha cha cũng không nói cho ta…” Liễu Tâm Duyệt tiếng nói gián đoạn.
Lỗ công công gật đầu: “Nếu là cô nương vậy không sai, ngày hôm nay ta tới là để đón cô nương hồi Kinh.”
“Hồi… Kinh” Liễu Tâm Duyệt như bị hù dọa: “Ta… Ta đã làm sai điều gì?”
“Cô nương đừng lo, đón cô nương hồi kinh là chuyện tốt.” Lỗ công công nói.
Minh Thù ngáp một cái, lấy một túi ăn vặt từ trong tay áo lấy ra, tìm một chỗ ngồi xổm xuống.
Đám người kia diễn thật tốt, tượng vàng Oscar cũng không ép được.
Lúc Lỗ công công nhìn thấy nàng ta, rõ ràng đã phát hiện gì đó rồi, nhưng hắn lại muốn ban danh hiệu này cho Liễu Tâm Duyệt.
Chuyện này không có mờ ám sao?
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, trước đây nguyên chủ cũng chờ người trong cung đến, nhưng nàng đã chết rồi trong chuyện này chắc có lẽ cũng không đơn giản.
“Công tử…” A Lục thừa dịp mọi người nghe Lỗ công công nói chuyện bước vào: “Đến rồi.”
Trình Quy quay đầu, thấy Minh Thù ngồi xỗm trên mặt đất, khóe miệng hắn giật một cái: “Đi lấy cái ghế cho nàng.”
“Vâng”
“Tại sao ngồi như vậy, chân tê thì sao?” Trình Quy đỡ Minh Thù dậy.
“Đêm qua ngươi đè ta như thế, sao không nghĩ đến vấn đề này.” Trẫm sắp bị ép tới bại liệt.
“À… Đó là tình huống đặc biệt.” Trình Quy nói sang chuyện khác: “Lần sau muốn ngồi thì nói với ta, nếu không… nói cho A Lục cũng được.”
“Người đẹp của ngươi, ta không dám sai.”
“Nói gì đó!” Trình Quy đập đầu nàng: “A Lục là hộ vệ của ta, bọn họ… sau này sẽ chăm sóc cho nàng.”
A Lục đưa một cái ghế đến rất nhanh, cắt đứt cuộc nói huyện của bọn họ.
Một người hầu xinh đẹp khá cẩn thận, bày ra một cái bàn và đồ ăn vặt để trước mặt Minh Thù.
A Lục cười với Minh Thù, đứng ngay ngắn phía sau Trình Quy, nhìn không chớp mắt trông giống như một người máy.