“Nhưng mà lôi kiếp hôm qua thật sự quá đã”.
Giữa những tiếng xì xào, Diệp Thành đã leo lên được đỉnh Tử Sơn, trốn vào trong đám đông, nhìn lão già thô bỉ đang ngồi vắt chéo chân phía xa.
Lão ta ăn mặc như kẻ ăn mày, đầu tóc bù xù như tổ gà, thân dưới mặc một chiếc quần đùi, hai chân vắt lên nhau đung đưa nhịp nhàng, lão vừa hút tẩu thuốc vừa nhả khói với vẻ mặt thâm trầm.
Khốn kiếp!
Nhìn thấy lão già này, Diệp Thành thầm chửi trong lòng.
Diệp Thành nhìn lướt qua lão già kia rồi mới nhìn thấy bên cạnh lão còn có hai người đang bị trói bằng dây thừng tiên. Một nam một nữ, nữ khoảng hai mươi tuổi, nam thì lớn tuổi, khoảng chừng bốn mươi, hai người này có vẻ ngoài hơi giống nhau.
Hai người họ chính là Viên Sương và Viên Diểu của nhà họ Viên.
“Sao nhìn lão già này ta lại muốn đánh người nhỉ?”, trong đám đông, nhìn thấy dáng vẻ thô tục của lão già, không ít người nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi cũng có cảm giác này à?”
“Là anh hùng thì sẽ thấy giống nhau, hay là sau khi xong việc chúng ta làm vài chén đi?”
Bên này, Diệp Thành nghe rất nhiều lời bàn tán, hắn xoa cằm nhìn lão già kia, bất giác nheo mắt rồi thầm nói: “Kia chỉ là phân thân thôi! Xem ra lão già này cũng không ngốc!”
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, nếu đã biết lão già kia là phân thân, vậy hắn nhất định phải tìm ra nơi bản thể của lão.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành thu hồi ánh mắt.