Minh Thù trừng mắt nhìn cửa sổ, ngày mai sẽ sai người ta đóng chặt cửa sổ!
Minh Thù không muốn đi mở cửa sổ, mở to mắt nằm ở trên giường.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng nghe thấy cửa sổ bị người nào đó phá hư, bóng trắng từ phía bên ngoài cửa sổ nhảy vào tới, hô hấp nặng nề đến nỗi cách rất xa cũng có thể nghe thấy.
Minh Thù mới vừa xoay người ngồi xuống, thì bị một lực mạnh áp đảo.
Thân thể nóng bỏng áp ở trên người nàng, mùi rượu nhàn nhạt đập vào mặt.
“Trình Quy!” Minh Thù bị ép tới không kịp chuẩn bị: “Nửa đêm xông vào khuê phòng nữ nhân, đây là chuyện mà công tử như ngươi hay làm?
Hắn đè trên người nàng, đầu chôn ở trên cổ nàng, làn môi nóng bỏng kề sát cổ nàng: “Đừng nhúc nhích.”
Minh Thù rõ ràng cảm giác được nơi nào đó nóng rực, nhưng Trình Quy không có lộn xộn, chỉ là đè trên người nàng, hơi thở lúc nhanh lúc chậm phả vào tai nàng.
Minh Thù: “…”
“Ngươi bị bỏ thuốc?”
“Ừ…” Trình Quy cà cà cổ Minh Thù: “Đừng lộn xộn, nếu không… ta không biết sẽ làm cái gì với nàng.”
Khóe miệng Minh Thù giật một cái: “Ngươi cũng có thể bị người khác hạ thuốc sao?”
Tại sao nàng cảm thấy tên thần kinh này cố ý vậy?
Không phải là trẫm có suy nghĩ xấu xa… Là hắn không bình thường, trẫm rất sợ.
“Trong xe ngựa có thuốc.” Giọng Trình Quy khàn khàn, mang theo hơi thở dục vọng, nhưng hắn hết sức đè nén lại.
Minh Thù bị ép tới sắp thở không nổi, nàng thử đẩy Trình Quy ra, nhưng người này vô cùng nặng, hắn có chút buồn bực ngắt bên hông nàng một phát: “Khinh Khinh, nàng là muốn cùng ta phát sinh chuyện gì? Nàng muốn xảy ra chuyện gì đó với ta không?”
Đùa giỡn lưu manh!
Trẫm đánh không chết ngươi!
Trình Quy lập tức thu tay về, nỉ non một tiếng: “Ngoan, không nên cử động nữa.”
Minh Thù mặc kệ tên tiểu yêu tinh này, tuy là đáy lòng muốn đá văng hắn ra, thực tế lại không hề làm gì cả.
Người Trình Quy càng ngày càng nóng, hắn đè nén âm thanh nhỏ vụn, tinh tế tiến vào trong tai Minh Thù, nhiệt độ trên người phảng phất xuyên thấu qua trang phục, truyền đến trên người nàng bắt đầu nóng rực lên.
Trong lúc bị hạ thuốc mà Trình Quy có thể ôm nàng, lại giữ vững lý trí như vậy, Minh Thù thật bội phục.
Đêm này Minh Thù hoàn toàn không ngủ, tuy Trình Quy chỉ nằm ở trên người nàng, không có những động tác khác, nhưng thỉnh thoảng hắn phát ra âm thanh, nhiệt độ trên người và mùi hương giống đực làm sao Minh Thù có thể ngủ được.
Cứ như vậy mở to mắt đến sáng.
Trình Quy nằm úp sấp ở trên người nàng ngủ, khuôn mặt hắn dán vào ngực Minh Thù, tóc bay bốn phía trông rất mờ ám.
Một tay Minh Thù ôm hắn, một tay lấy chăn đắp lên người hắn.
Vốn một người đã đủ nặng, nay lại thêm một chăn, Minh Thù cảm giác mình sắp bị đè chết.
Tạo nghiệp gì vậy!
Thật là đói!
Trời đã sáng rồi.
Minh Thù một tay một chân từ từ để Trình Quy sang một bên, nhưng mà Trình Quy ôm nàng rất chặt, nàng muốn đứng dậy thì hắn lập tức nhíu mày lại, ngang ngược ôm nàng vào trong ngực.
Minh Thù: “…”
Cứu giá! Trẫm đói chết rồi!
Hình như đêm qua có chút đồ ăn vặt trên giường…
Minh Thù đưa tay sờ tìm khá lâu cuối cùng cũng thấy đồ ăn vặt nàng giấu, nàng đẩy người bên cạnh mình ra chật vật ngồi dậy, làm cho Trình Quy nửa ôm eo nửa ôm nàng, dựa vào đầu giường.
Trình Quy ngủ tới gần trưa, mặt trời sắp lên cao mới tỉnh dậy.
Minh Thù dựa vào đầu giường, đầu gật lên gật xuống, giống như đang ngủ gật.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào, trong không khí từng hạt từng hạt bụi bay, ngoài cửa sổ tiếng cây cối kêu sột soạt.
Lông mi Trình Quy run rẩy, hắn nhẹ nhàng ngửa đầu, thừa dịp lúc Minh Thù đang gật đầu thì hắn đưa môi hắn qua.
Minh Thù soạt một cái mở mắt ra, ánh mắt mê mang nửa tỉnh nửa mê nhìn Trình Quy.
Trình Quy dứt khoát nhắm mắt, ôm lấy cổ Minh Thù kéo nàng xuống.
Mấy phút sau, Trình Quy từ dưới đất bò dậy, trang phục trên người lộn xộn: “Cái này đã bị phá hủy, sau này ngươi làm sao?”
Cánh môi Minh Thù đỏ thẫm, ánh mắt mê ly biến mất, nửa dựa vào giường xé mạnh quần áo trên người: “Làm sao bây giờ? Dựa vào sắc đẹp của ta, tìm hạng người gì mà không có.”
Sắc mặt Trình Quy tối xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ bình thường: “Vậy Khinh Khinh nàng thử đi, xem ta khiến bọn họ cửa nát nhà tan trước, hay nàng và bọn họ trải qua một đêm xuân trước.”
Minh Thù liếc nhìn hắn.
Tính tình này không phải Trình Quy.
Là của hắn.
Là Kỳ Ngự.