Lâm thị rất lợi hại đấy!
Thật sự tưởng mình tạo ra chút tiếng đồn là dám đấu với tập đoàn Linh Long bá chủ phương bác sao?
Không biết trời cao đất rộng! Không biết tự lượng sức mình!
Nếu bọn họ biết phía sau tập đoàn Linh Long là nhà họ Long – hào môn siêu cấp của phương bắc thì không biết có thể bị dọa đến tè ra quần không nữa.
“Thăng nhóc, thật ra tôi rất thưởng thức cậu”
Hứa Nghị vỗ nhẹ vào vai Lý Đông: “Cậu biết người lần trước bị tôi bát tới chỗ này bị dọa thành thế nào không?”
“Hán quỳ trên mặt đất cầu tôi, xin tôi thả hán ra, còn luôn miệng gọi tôi là đại ca. Cậu không tệ, đến bây giờ vẫn còn mạnh miệng, không chịu cúi đầu.”
“Hừ, tôi chỉ có một đại cal”
Lý Đông không hề sợ hãi: “Anh muốn tôi gọi anh là đại ca sao? Anh không xứng!”
“Đại ca của tôi sẽ đến cứu tôi, tôi khuyên anh đừng mắc sai lầm, sớm thả hàng của Lâm thị ra, bằng không… AI”
Lời còn chưa nói xong, Hứa Nghị đã giơ tay lên tát Lý Đông một phát thật mạnh.
“Cho tí mặt mũi còn không biết xấu hổi”
Anh ta khẽ xoa lòng bàn tay, vì quá dùng sức nên đánh đau cả tay.
Hứa Nghị nhìn khóe miệng của Lý Đông tràn ra máu, cười lạnh nói: “Đánh cho tôi, tôi không tin cái miệng của cậu ta còn cứng hơn xương!”
Anh ta nói xong thì không để ý tới nữa.
Chờ người của Lâm thị qua nhận người, ngoan ngoãn tuyên bố buông tha thị trường phía bắc. Với công lao này, không biết tập đoàn Linh Long sẽ cảm ơn anh ta thế nào đây.
Anh ta không cầu mong xa vời là Long Linh Nhi giống như nữ thần mãi trên cao có thể biểu dương mình một câu, cho dù tập đoàn Linh Long chỉ tùy tiện phái một người tới nói một câu, anh ta cũng có thể nhận được lợi ích cực lớn.
Anh ta ngồi trở lại sô pha, tiện tay cầm trái cây ở trên bàn lên, nhét vào trong miệng: “Người của Lâm thị đã đến chưa?”
“Vẫn chưa thấy”
Người cấp dưới nói.
“Thật ra không vội.”
Anh liếc nhìn Lý Đông đang bị đánh cách đó không xa, lớn tiếng nói: “Tất cả đều chưa ăn cơm à? Đánh mạnh một chút cũng không sao. Phải cho người Lâm thị này hiểu rõ thị trường phía bắc chúng ta là thế nào!”
“A..
Tiếng kêu thảm thiết lập tức lớn hơn.
Đám người Giang Ninh xuống khỏi máy bay, đi thảng đến trong thành phố Thiên Bác.
“Đại ca, bên phía lão Triệu gửi tin tức tới, người giam người và hàng của Lâm thị tên là Hứa Nghị, là ông chủ của công ty hữu hạn Hắc Phong”
Anh Cẩu vừa nhận được tin tức do quản gia Triệu gửi đến: “Nghe tên này đã thấy không giống người tốt rồi”