“Cô này, đừng lo lắng, tôi… Cục trưởng Triệu vừa định nói, liền bị Lâm Ngữ Lam cắt ngang.
“Không vội sao? Tôi có thể không vội được không? Chồng tôi bị các người bắt đi, lúc bắt người còn mang theo lệnh bắt của sở cảnh sát Lạc Hà. Anh thân là cục trưởng, cũng không biết tại sao chồng tôi lại bị bắt, anh nói tôi sao có thể không nóng vội?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam trở nên rét lạnh, rõ ràng đã tức giận.
Khi Lâm Ngữ Lam đang vô cùng lo lăng, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Lâm Ngữ Lam lấy điện thoại di động ra, cuộc gọi đến là một số xa lạ.
“Alô” Lâm Ngữ Lam trả lời điện thoại, cô có linh tính cuộc gọi này có thể liên quan đến chuyện này.
“Lâm Ngữ Lam, Trương Thác có ở nhà không?”
Một giọng nữ vang lên trong điện thoại, giọng nói mang một sự bứt rứt: “Tôi gọi cho anh ấy, điện thoại của anh ấy đã tắt máy”
Lâm Ngữ Lam nghe giọng nói trên điện thoại, lập tức phân biệt được người bên kia là ai.
“Tân Như?”
“Là tôi. Trương Thác đâu?” Tân Như lo lắng hỏi.
“Anh ấy…” Lâm Ngữ Lam do dự muốn nói nhưng lại thôi.
“Anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tân Như đoán được giọng điệu của Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam suy tư một hồi hỏi: “Tân Như, có phải cô biết gì rồi không?”
“Còn nhớ chuyện lần trước không? Trịnh Sâm ra tù rồi.”
Tân Như trực tiếp nói qua điện thoại: “Ngày đó người bắt tôi đến trong phòng, lần nữa phản cung ở đồn cảnh sát, nói với cảnh sát thực ra anh ta bị Trương Thác uy hiếp, người đứng sau mọi thứ là Trương Thác. Vừa nãy cảnh sát gọi tôi đến sở cảnh sát làm biên bản thêm lần nữa, khi tìm lại người kia thì đã không tìm được.”
“Hóa ra là Trịnh Sâm” Hai mắt Lâm Ngữ Lam híp lại.
“Không chỉ đơn giản như vậy. Chỉ dựa vào Trịnh Sâm, đừng hòng gài tang vật vào Trương Thác, lần này khó mà ra ngoài, nhất định có người khác sau lưng”