Có con yêu thú ngồi đây, những tu sĩ này lại không đếm xỉa gì đến hắn, không công kích hắn.
Xung quanh hắn cũng không có người ngồi, rõ ràng là không muốn đến gần hắn.
Ninh Thư thấy người này cứ nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt, trong lòng cảm thấy khổ chết mất, chỉ có nữ chính mới có khả năng hấp dẫn mỹ nam.
Lẽ nào tăng thêm sáu điểm mị lực, kết quả là thu hút được sự chú ý của mỹ nam sao?
Vậy vì sao cô tăng nhiều điểm skill trí tuệ như vậy, cũng không thấy chỉ số thông minh của cô tăng mạnh lên nhỉ.
Ninh Thư lặng lẽ sờ không gian thu thập của mình, chẳng lẽ là nhìn thấu trong túi cô có rất nhiều bảo bối?
Muốn giết người đoạt bảo bối sao?
Món ăn được mang lên, Ninh Thư cầm đũa lên dùng bữa, cảm thấy ánh mắt người kia đang nhìn mình chằm chằm, như có gai đâm sau lưng vậy.
Nhìn cái em gái mi ấy!
Trong lòng Ninh Thư không ngừng oán trách.
Liếc thấy người kia đi về phía mình.
Ninh Thư: Cút cút cút…
Con yêu thú giới tính nam này ngồi đối diện Ninh Thư, nhìn thấy trên bàn của Ninh Thư đều là thịt cá, lên tiếng hỏi: “Cô thích ăn thịt sao?”
Giọng của hắn rất êm tai, rất ôn hòa, nếu chỉ nghe thấy giọng nói, hoàn toàn không nghĩ tên này là một con yêu thú cáu kỉnh.
Chẳng lẽ là kiểu tóc dị hợm của HKT sao, tóc là nhuộm à?
Tóc gáy sau lưng Ninh Thư dựng thẳng đứng hết cả lên, cảm giác người đối diện này rất mạnh, không nói gì.
“Cô muốn uống không?” Con yêu thú nam kia lấy túi nước ra.
Ninh Thư: →_→
Bọn họ thân lắm sao?
Không thân nha.
Đây là ngươi đang bắt chuyện với ta sao?
Ninh Thư thực sự muốn đạp bay người đang ngồi trước mặt mình đi.
Lẽ nào điểm mị lực mạnh như vậy sao?
Nói chung tất cả đều không bình thường, tất cả đều không bình thường.
“Vậy là cô muốn uống rồi.” Nam nhân cầm túi nước rót đầy vào ly của Ninh Thư.
Ninh Thư mắt liếc nhìn không nói gì.
“Uống đi.” Nam nhân khẽ mỉm cười, nếu như không phải tóc hắn màu xanh, Ninh Thư còn cho rằng người trước mặt mình là thư sinh ôn tồn lễ độ, có tình thơ ý hoạ, điềm đạm hơn các thư sinh khác nhiều, khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ninh Thư có chút nghi ngờ, tên này thực sự là yêu thú sao?
Có điều cái thẩm mỹ này…
Có câu không đánh người đang cười, Ninh Thư nâng chung trà lên ngửi ngửi, có mùi vị mặn, cái này có độc không nhỉ.
Ninh Thư liếc mắt nhìn người đàn ông này, trên mặt của hắn mang theo nụ cười thanh nhã.
Ninh Thư nhấp một ngụm, khuôn mặt lập tức tái đi, nhìn về phía hắn rồi hỏi: “Đây là nước muối à?”
Nam nhân nói: “Nói chính xác là nước biển.”
Ninh Thư: →_→
Đồ não tàn, uống nước biển à.
“Ta là Thanh Việt, cô tên gì?” Thanh Việt hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Tiêu Tố Tố.”
Thanh Việt nhíu mày, hỏi: “Đây là tên thật của cô à?”
“Đúng vậy.” Ninh Thư gật đầu.
Ninh Thư uống một ngụm nước biển, ngay trước mặt Thanh Việt cũng không tiện nhổ ra, cảm giác sắp mặn chết rồi, không ngừng uống nước.
Vẻ mặt của Thanh Việt hơi nghi ngờ, lúc cau mày có vẻ rất mờ mịt, chìm vào trạng thái kỳ ảo.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Ninh Thư đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thanh Việt phục hồi lại tinh thần, cười hỏi: “Cô chuẩn bị đi đâu à, ta đi cùng cô nhá.”
“Phụt, khụ khụ…” Nước mắt Ninh Thư đều bị sặc cả ra, vô cùng sợ hãi.
Da mặt Ninh Thư co quắp lại, từ lúc nào mà cô có mị lực khiến người ta vừa gặp đã nảy sinh tình cảm như thế.
Hơn nữa nhìn thấy Thanh Việt có vẻ hoàn toàn không có tình cảm gì với cô, vì sao muốn đi theo cô.
“Vì sao?” Ninh Thư khống chế sự kích động muốn trợn mắt lên với hắn.
“Ta muốn theo đuổi đại đạo.” Thanh Việt nói.
Ngươi muốn theo đuổi đại đạo liên quan quái gì đến ta, Ninh Thư trực tiếp liếc mắt nhìn.
“Ta cảm giác linh hồn của cô rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Thanh Việt nói.
Đây không phải là đang tán tỉnh à?
Lẽ nào cách tán tỉnh của thế giới tu chân là dùng linh hồn quen thuộc để bắt chuyện sao.
“Chưa từng gặp.”
“Gặp rồi.”
“Chưa từng gặp.”
“Gặp rồi.”
“Vậy ngươi nói xem chúng ta đã gặp ở đâu?” Trong lòng Ninh Thư mặc niệm Thanh Tâm chú