“Anh định đẩy cô ấy vào lòng tôi sao?
Nguyên Doanh, anh điên rồi sao?”
Mặc dù đây là điều anh mơ ước, nhưng anh thật sự đã rất sốc khi nghe điều này từ miệng của Nguyên Doanh.
Anh thích Cố Ngọc Vy, mặc dù anh miễn cưỡng buông tay, nhưng anh không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Là một người đàn ông, anh cũng biết rất rõ tình cảm của Nguyên Doanh, làm sao anh ta có thể như vậy?
“Tôi chỉ muốn cô ấy sống một cuộc sống hạnh phúc”
Giọng Nguyên Doanh đờ đãn, hơi nghẹn ngào.
“Đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho anh”
“Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, bây giờ tôi lập tức đi tìm”
“Còn nữa… cảm ơn anh.”
Nguyên Doanh nghe thấy lời cảm ơn đó mà không đáp lại được, miệng há hốc, nhưng… không thể nói thêm được lời nào.
Anh cúp máy, đau đớn nhắm mắt lại Thứ hạnh phúc anh không thể mang lại cho em, anh hi vọng người khác có thể làm được điều đó, cho em những gì em muốn.
Chỉ mong em hạnh phúc, chỉ mong có người tắt đèn lúc em ngủ, có người cầm ô che mưa cho em, có người bảo vệ em, đi cùng em đến bạc đầu.
Lý Hoàng Pháp sau một hồi điều tra liền biết được rằng Cố Ngọc Vy đang uống rượu một mình trong quán bar.
Khi anh đến, cô đã say rồi Cũng có một vài người ác ý vây quanh, ý định sàm sỡ cô.
Lý Hoàng Pháp vội vã bước tới, bảo vệ Cố Ngọc Vy ngăn cản những ánh mắt của những người khác.
“Chậc chậc chậc, người anh em này cũng đến đây tranh thủ sao? Mặc kệ ai đến trước đến sau, không thấy tôi là người tới trước sao?”
“Tôi là người tốt, anh có muốn tâm sự với tôi chuyện gì đến trước đến sau hay không?
Hay là cần tôi mời anh đến đồn cảnh sát uống trà?”
Khi bên kia nghe thấy anh nhắc đến ba từ đồn cảnh sát, hẳn lập tức dừng lại và bỏ đi Nhìn bộ dạng say xỉn của Cố Ngọc Vy, trái tim anh đau đớn dữ dội.
Khi Hứa Trúc Linh đến hỏi sự tình của Nguyên Doanh, anh đã cố lảng tránh.
Anh cũng biết đây là bí mật quân sự, cho dù từ góc độ pháp lý hay vì cá nhân, anh đều không muốn nói cho Cố Ngọc Vy sự thật.
Đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu thất bại thì anh… sẽ vĩnh viễn ra đi Cô đang nằm trên quầy bar, lông mi ướt đầm, rõ ràng là đã khóc rất nhiều.
Nhưng vẫn thều thào, chửi bới.
“Nguyên Doanh… tên khốn kiếp, sao có thể đối xử với tôi như thế này. Tôi… tôi là loại người như vậy trong mắt anh?”
“Tôi Cố Ngọc Vy… Tôi dám yêu dám hận, tôi yêu anh… và hận anh…”
“Nguyên Doanh, tại sao phải tìm anh, tại sao phải nhớ tới anh, ký ức trước đây của chúng ta đã từng rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, lại rất đau…”
Khi Lý Hoàng Pháp nghe thấy điều này, trái tim của anh như muốn vỡ ra.
Khi nào cô có thể rơi nước mắt vì anh, hận anh và yêu anh chứ?
Anh cống cô trên lưng, cô nhận ra gì đó liền nheo mắt.
“Anh… Anh là…”
“Lý Hoàng Pháp”
“Lý Hoàng Pháp… sao anh lại ở đây? anh đi uống rượu với em à?”
“Để anh đưa em về nhà”
“Không… không, em không muốn về nhà”
Khi nghe điều này, cô trở nên xúc động, vật vã trên lưng anh.
Không biết lấy đâu ra sức lớn như vậy, cô thoát khỏi lưng anh, nặng nề ngã xuống đất, điều này cũng khiến anh cảm thấy thật rất tệ.
Anh vội vàng đỡ cô dậy nhưng lại không ngờ cô hất tay anh ra.
“Đừng đụng vào em, anh cũng là người xấu. Em không muốn về nhà, không muốn bị người ta quan tâm… em không sao, em có thế cự tuyệt quá khứ, em không dễ bị tổn thương như vậy… Nhưng tại sao trong mắt mọi người em lại thành kẻ đáng thương đến vậy… “
“Anh tin em có thể tự đứng dậy. Em là ai?
Em là Cố Ngọc Vy dám yêu dám hận. yêu được bỏ được, tự do, mạnh mẽ…”
“Anh tin em, em cũng phải tin tưởng anh.
Chúng ta không về nhà. Anh đưa em đi một chỗ khác uống rượu say thật say?”
“Đây… đây mới là anh em tốt của em”
Cố Ngọc Vy đứng dậy vỗ vai anh, ngay sau đó ngoan ngoãn đi theo anh lên xe.
Không lâu sau, trên xe, cô đã nôn mửa.
Xe bẩn đến độ không thể chở người được nữa. Tình cờ gần đó vừa có một khách sạn, anh chỉ có thể đưa cô lên phòng.