Khánh hậu được đặt lên trên bàn, đôi chân thon dài cặp lấy thắt lưng của Hàn Mạc, lả lơi nói:
– Người đừng cởi quần áo, thì… cứ như vậy tiến vào đi… Bản cung…bản cung … ướt hết rồi…!
Hàn Mạc thở hồng hộc, tên đã trên dây, không thể không bắn!
……
Đúng vào lúc kinh tâm động phách, lại nghe thấy một tiếng hô lớn thô lỗ:
– Hoàng thượng giá lâm !
Âm thanh này ồ ồ cao rộng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, từ trước cửa tụ bảo các vọng đến, tuy thân ở lầu ba, nhưng âm thanh kia lại truyền tới trên lầu rất rõ ràng.
Đúng vào thời khắc Hàn Mạc và Khánh hậu như đang bốc cháy lập tức thất kinh, lửa tình đang hừng hực, lập tức bị một chậu nước lạnh đổ ập xuống, hỏa dục của hai người bị tắt hoàn toàn.
Hàn Mạc thân pháp như điện, liền buông Khánh hậu ra, đưa tay đôi lên, sau đó nhanh chóng gỡ khăn đen được phủ lên dạ minh châu trên vách tường xuống. Thân pháp hắn nhẹ nhàng, tốc độ như chớp, chỉ khoảng nửa khắc, những chiếc khăn đen trên mười viên dạ minh châu đã được Hàn Mạc gỡ xuống. Dạ minh châu khôi phục ánh sáng, trong phòng cũng lập tức sáng bừng lên.
Lúc Hàn Mạc gỡ mười cái khăn đen xuống, Khánh hậu trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh, châm đèn lên với động tác tao nhã, lập tức ở bên cạnh bàn sửa sang lại xiêm y xộc xệch, ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc vẻ bình tĩnh. Nàng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, trừng mắt liếc nhìn Hàn Mạc vẻ u oán, lập tức lấy ra một bức tranh hoa đào cầm trong tay, liếc nhìn Hàn Mạc một cái, thản nhiên nói:
– Ngươi đi theo bản cung!
Rồi bước nhẹ nhàng, dáng điệu thướt tha, đi xuống dưới lầu.
Trong lòng Hàn Mạc thầm tán thưởng tố chất tâm lý của người đàn bà này, một phút trước vẫn là xuân tình dào dạt, lửa dục mãnh liệt, trong một khoảnh khắc, đã có thể lấy lại vẻ nghiêm nghị ung dung quý phái không thể xâm phạm được.
Nhưng vào lúc này, cũng đã nghe được tiếng bước chân từ lầu dưới vang lên, rồi nghe thấy tiếng của Khánh đế vọng lại:
– Xương Đức Hầu, trẫm… hôm nay trẫm cho ngươi xem thử…xem bức tranh … bức tranh “Lạc thần phú”
Giọng của Khánh đế không rành mạch, đương nhiên là đã uống say.
Khánh hậu cầm trong tay bức họa cuộn tròn, Hàn Mạc bước theo sau Khánh hậu, hai người tới chỗ cầu thang, liền nhìn thấy hai cung nữ dìu Khánh đế đang loạng choạng bước lên lầu, đi theo phía sau là Xương Đức Hầu Tào Ân và quốc cữu Lỗ Thượng Đức.
Khánh hậu lập tức duyên dáng thi lễ, Hàn Mạc cũng khom người chắp tay thi lễ ở đằng sau.
Khánh đế nhìn thấy Khánh hậu, ha hả cười nói:
– Hoàng hậu, Hàn… Hàn tướng quân hôm nay… hôm nay làm mấy bài từ? Cần phải… cần phải để hắn làm mấy bài…!
Khánh hậu đưa cho Hàn Mạc cuộn tranh cầm trong tay, tiến lên phía trước, tự mình dìu Khánh đế dịu dàng nói:
– Thánh thượng, Hàn tướng quân đã làm được hai kiệt tác tuyệt diệu, đề một bài từ trên bức tranh Đường thục hổ , hai bức tranh này, đã là vô giá.
– Mới hai bài?
Khánh đế lắc đầu nói:
– Không được không được, Hàn tướng quân, trẫm lệnh cho ngươi làm lại mấy bài.
Khánh hậu cười dịu dàng, ôn nhu nói:
– Thánh thượng, bài giai từ đâu có thể giống như tinh tú được? Nếu tuyệt tác như vậy có thể dễ dàng làm được, thì không có gì ngạc nhiên, cũng không có gì quý giá. Tối nay Hàn tướng quân đã làm được hai bài, đều là một tuyệt tác mười năm mới gặp, quả thực không dễ dàng !
Lời nói của nàng nhỏ nhẹ, mềm mỏng như nước, lại giống như một thê tử hiền lành, đâu còn cái vẻ phóng đãng vừa rồi, nếu không phải là Hàn Mạc xác nhận chuyện vừa xảy ra, còn thực sự nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mộng.
Người đàn bà này, quả nhiên là diễn viên bậc thầy, tự nhiên như vậy, không một dấu vết.
Ngược lại Hàn Mạc hiện tại lại có một cảm giác. Vừa rồi Khánh hậu phóng đãng như vậy, có phải là đang diễn trò?
Sự dịu dàng lúc này, và vẻ phóng đáng lúc nãy, người nào mới là Khánh hậu thực sự? Hoặc là cả hai , hoặc… đây đều không phải là Khánh hậu, hay chỉ là hai tính cách đó của nàng đều chỉ là diễn trò mà thôi?
Tính cách thực sự của nàng là thế nào?
Tâm tư Hàn Mạc như điện, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ là nghĩ đến Khánh đế phá hỏng cuộc vui, trong lòng có ba phần thất vọng, bảy phần may mắn.
Nếu quả thực quan hệ với người đẹp, hậu quả này thật sự là khó mà lường được.
Hắn khẽ ngẩng đầu, thấy Xương Đức Hầu đã lên lầu, đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy vẻ thân thiết
– Hoàng hậu…!
Khánh đế lắc lắc đầu, chắc chắn là uống không ít rượu, được Khánh hậu dìu ngồi xuống một chiếc ghế lớn bên cạnh chiếc bàn gỗ lim, nói líu ríu:
– Trong bữa tiệc nhắc đến… nhắc đến kho báu được cất trong Tụ Bảo các. Xương Đức Hầu biết… biết khanh có một bức… một bức tranh “Lạc thần phú”, mau lấy… lấy ra cho Xương Đức Hầu xem thử…!
Nói đến đây, Hoàng đế nằm dài ra ghế, mắt nhắm lại, ngủ một giấc.
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức biết, Xương Đức Hầu đương nhiên là cảm thấy Khánh hậu có âm mưu, vì sợ Khánh hậu làm hại mình, cho nên mới mượn cớ xem tranh, vì muốn xem mình là có trở ngại gì không, trong lòng chợt có chút cảm động, ngẩng đầu nhìn Tào Ân, đã thấy Tào Ân cũng đang nhìn mình, trên khuôn mặt xinh đẹp kia điểm một nụ cười thản nhiên, đương nhiên là nhìn thấy mình bình an vô sự, chợt yên lòng.
Chỉ là Khánh hậu vô cùng dịu dàng bên cạnh Khánh đế, sắc mặt ung dung thản nhiên, bất giác liếc Tào Ân một cái. Đôi mắt đẹp lộ vẻ oán hận, rồi lập tức liếc Hàn Mạc một cái, trong ánh mắt cũng mang một vẻ u ám.
Yến tiệc tối nay, vốn là Khánh hậu thuyết phục Khánh đế mở tiệc, để tuyên triệu Hàn Mạc, tìm thời cơ, dẫn Hàn Mạc tới Tụ Bảo các. Nàng tự tin dựa vào kỹ thuật quyến rũ, định có thể quyến rũ được Hàn Mạc, quyết đoạt bằng được máu huyết của Hàn Mạc.
Mọi chuyện đều như nàng nghĩ, tất cả đều thuận lợi. Nếu nói trước đó chỉ là nghĩ cách chiếm đoạt Hàn Mạc, để sau này ăn kim đan trường sinh bất lão, về sau nhìn thấy Hàn Mạc nhẹ nhàng viết ra hai tuyệt tác, vị Khánh hậu có lòng tán thưởng Hàn Mạc vài phần.
Ai ngờ khi tình ý đang nồng, không ngờ bị Tào Ân phá hỏng, trong lòng tự nhiên oán giận Tào Ân.
Nàng nhìn thấy thần sắc Hàn Mạc bình tĩnh, đứng đó, khí chất tao nhã, tuấn tú khôi ngô, trong lòng u oán vô cùng.