– Người yêu của ngươi là ai.
– Chu Lộ.
Đái Hoa Bân tiếp tục nói. Nhưng hắn cũng không biết, thời điểm hắn nói ra hai chữ Chu Lộ thì nàng cũng có thể nghe được thanh âm của hắn.
– Nàng là người mà ngươi yêu nhất sao?
Đái Hoa Bân ngẩn ngơ, đáy mắt hiện lên một chút do dự.
– Nàng là người mà ngươi yêu nhất sao? Ba lần không trả lời, hình phạt là tử vong
Thanh âm bình thản có chút lãnh ý.
– Không phải.
Lúc Đái Hoa Bân nói ra hai chữ này, âm thanh thoáng có chút cứng ngắc.
Mà Chu Lộ ở trong bọt khí nghe được câu trả lời của hắn, cả người đều ngốc trệ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, liều mạng muốn giãy dụa, thế nhưng ngay cả Huyền lão đều không thể đối kháng lực lượng nơi đây, như thế nào nàng có thể tránh thoát?
– Người mà ngươi yêu nhất là ai?
Thanh âm bình thản tiếp tục hỏi.
Đái Hoa Bân dường như đã nghĩ thông suốt, trầm giọng nói:
– Vương Thu Nhi.
Giờ khắc này, Vương Thu Nhi cũng bắt đầu nghe được lời của hắn.
– Ngươi đã có người yêu, nhưng lại yêu một người khác, chẳng phải ngươi có lỗi với người yêu của mình?
Thanh âm bình thản tựa hồ có chút khinh thường.
Ánh mắt của Đái Hoa Bân trở nên ảm đạm, lên tiếng:
– Đúng vậy, ta có lỗi với Chu Lộ. Nhưng trên thực tế, ta cũng yêu nàng. Chỉ bất quá, trong lòng ta, có lẽ càng yêu Vương Thu Nhi hơn một chút.
Thanh âm bình thản lên tiếng:
– Ta cho ngươi một lựa chọn, nếu để cho ngươi hi sinh vì một trong hai người các nàng, người đó có thể sống sót rời đi. Ngươi sẽ chọn ai?
Vấn đề này đối với Đái Hoa Bân tựa hồ có trùng kích rất lớn, khiến cả người hắn có chút đờ đẫn. Trong đầu hắn đang lặp đi lặp lại câu hỏi này. Từ đó đến giờ, vấn đề này chưa bao giờ xuất hiện qua trong suy nghĩ của hắn, cũng không nghĩ tới có một ngày bản thân lại gặp phải vấn đề khó như vậy. Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn không khỏi có chút hỗn loạn.
Bất quá, lần này thanh âm bình thản cũng không có thúc giục hắn, tựa hồ muốn để hắn nghĩ rõ ràng.
Mãi sau đó, Đái Hoa Bân có chút gian nan nói:
– Ta đã suy nghĩ minh bạch. Nếu như nhất định để ta chọn một người, hi sinh bản thân vì nàng, ta sẽ chọn Chu Lộ.
– Ừm?
Thanh âm bình thản tựa hồ có chút kinh ngạc.
– Lựa chọn Chu Lộ? Nhưng nàng cũng không phải là người mà ngươi yêu nhất.
Đái Hoa Bân lên tiếng:
– Nhưng ta lại là người mà nàng yêu nhất. Nàng một mực đi theo ta, vì ta yên lặng nỗ lực. Là ta có lỗi với nàng, bị những nữ nhân khác hấp dẫn. Ta rất rõ ràng, Vương Thu Nhi cũng không thương ta, cũng không có bất kỳ cơ hội nào để thích ta. Ta chỉ đơn thuần thầm mến nàng mà thôi. Nhưng nếu để cho ta chọn một người làm của thê tử, ta nhất định sẽ chọn Chu Lộ. Đồng thời, ta cũng sẽ dùng sinh mệnh của mình để thủ hộ nàng. Nếu như ta có thể chết để cho nàng sống sót, vậy thì ta nguyện ý.
Thanh âm bình thản tựa hồ có chút khó hiểu:
– Suy nghĩ của ngươi vô cùng quái dị. Tình yêu quả thật làm cho người khó có thể lý giải được. Nhưng suy cho cùng thì ngươi còn có một phần chân thành. Vòng thứ nhất, chân tâm, tính ngươi qua ải.
Đái Hoa Bân một lần nữa rơi xuống mặt đất, nhưng vào giờ phút này, trên mặt hắn vẻ mặt lại có chút dữ tợn, bị tra hỏi đến vấn đề đau đớn nhất trong nội tâm, tình cảm trong lòng hắn lúc này có chút quay cuồng.
Kim quang hiện lên, nháy mắt sau lập tức rơi vào vị trí Chu Lộ. Ánh sáng tản ra, thân thể mềm mại của Chu Lộ chậm rãi bay lên. Mà lúc này nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Khi nàng nghe được người mà Đái Hoa Bân yêu nhất không phải mình, trong nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng, phảng phất toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám. Vậy mà, khi nàng nghe được Đái Hoa Bân nguyện ý hi sinh bản thân vì mình, hơn nữa còn nói ra những lời sau đó, tâm tình của nàng lập tức trở nên vô cùng phức tạp, nhưng ít ra không còn tuyệt vọng, cuối cùng nam nhân mà bản thân nàng một mực yêu tha thiết vẫn còn có mấy phần thực tình.
– Ngươi có người yêu không?
Vấn đề giống như trước, lần này hỏi Chu Lộ.
– Có.
Bên trong thanh âm của Chu Lộ còn mang theo vài phần nghẹn ngào. Mà lúc này đây, Đái Hoa Bân vẫn như cũ lâm trong thống khổ, trực tiếp nghe được âm thanh của nàng, toàn thân chấn động mạnh, lập tức ý thức được Chu Lộ hẳn đều nghe được, rất có thể Vương Thu Nhi cũng đều nghe được. Một cỗ cảm giác khó có thể hình dung được lan tràn trong lòng hắn, hắn phảng phất như mất đi linh hồn, toàn thân nhũn ra. Nếu như không phải lực lượng thần bí đang đỡ lấy hắn, rất có thể hắn đã ngã xuống đất.
– Hắn là ai?
– Đái Hoa Bân.
Chu Lộ cơ hồ cắn răng nói ra ba chữ này.
– Vừa rồi ngươi cũng nghe được lời của hắn. Ngươi cảm tưởng gì?
Thanh âm bình thản truy hỏi, phảng phất như không chạm đến nỗi thương tâm nhất của đối phương thì không bỏ qua.
– Hắn là tên hỗn đản!
Chu Lộ cơ hồ lập tức thốt ra, nhưng ngay sau đó, nàng đã lớn tiếng khóc lên.
– Ngươi vẫn yêu hắn sao?
Thanh âm bình thản tiếp tục hỏi.
Đái Hoa Bân cũng trừng lớn con mắt, vễnh lỗ tai lên mà nghe. Hắn đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi đáp án này. Thế nhưng, nhưng lại nhịn không được mà toàn tâm toàn ý lắng nghe.
– Yêu…
Chu Lộ không do dự nói, cho dù đang khóc rống lên, nhưng nàng vẫn trả lời chém đinh chặt sắt.
– Người mà hắn yêu nhất không phải là ngươi, lại là tên hỗn đản trong miệng ngươi, vì cái gì ngươi vẫn yêu hắn?
Thanh âm bình thản vẫn không muốn buông tha cho nàng.