“Haizz…” Mã Hải không còn cách nào khác, đành phải thở dài một tiếng.
Gia đình Tô Quảng đã chấp nhận số phận của họ.
Lúc này bọn họ biết cho dù có đi cầu người nhà họ Tô cũng không có tác dụng gì, bọn họ đã đoạn tuyệt với nhà họ Tô rồi, sao họ có thể giúp mình mà tự gây khó cho họ được chứ?
Tô Nhan đã cố gắng gọi một vài cuộc điện thoại để nhờ giúp đỡ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Dương thì lại vẫn rất thoải mái, không quan tâm chút nào.
Buổi trưa ăn cơm xong, Từ Thiên gọi điện cho anh, đến mặt tiền Từ Thiên mới chọn được xem thử, nhìn tình hình này, có lẽ trong vòng một tháng là có thể khai trương rồi.
Lúc chạng vạng Lâm Dương trở về nhà, anh rất ngạc nhiên khi thấy trong phòng khách lại có mấy vị khách không mời mà đến.
Cũng không phải ai khác, chính là Tô Bắc và bà cụ Tô.
Liễu Tiếu Sinh vẫn cứ có tình kéo Tô Cối và Tô Bắc lại cùng một chỗ.
Tô Bắc kiêu ngạo tự đại, vênh váo đắc ý ngồi rất thản nhiên.
Bà cụ Tô thì nhìn có vẻ rất bình thản, cũng không hề hung hăng hay vênh váo gì.
“Ò? Lâm Dương đã về rồi à?”
Nhìn thấy Lâm Dương từ cửa đi vào, Tô Bắc chào hỏi, lập tức đứng lên, hớn hở đi tới, ôm Lâm Dương một cái.
“Hahaha, Lâm Dương, đã lâu không gặp, có nhớ bác ba không?” Tô Bắc cực kì nhiệt tình.
Điều này làm cho Lâm Dương có chút khó chịu.
“Có việc gì không?”
Lâm Dương liếc nhìn Tô Nhan đang im lặng ngồi trêи ghế sô pha hỏi.
“Haizz, cháu thế này là vẫn còn giận bác ba rồi! Lâm Dương, cháu còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện, tuy trước đây bác đã ị làm một số chuyện có chút sai lầm, nhưng phần lớn đều là vì tốt cho nhà họ Tô. Được rồi, vì tốt cho mọi người, cháu cũng đừng có giận bác nữa nhé!” Tô Bắc nói những lời thắm thía như một trưởng bối đang dạy dỗ con cháu.
“Nói vậy, là tôi đã trách lầm bác ca rồi sao? “Lâm Dương mỉm cười.
“Cũng không hẳn là vậy!” Tô Bắc cười cười, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc lại, nói: “Tiểu Dương! Bác ba muốn nhờ cháu làm một chuyện, cháu có thể giúp bác không?”
“Chuyện gì?” Lâm Dương cười hỏi.
Nói xong Tô Bắc lấy ra một xấp gì đó từ trong cặp, xếp ngay ngắn trêи bàn, rồi từ từ mở ra.
Bên ngoài bộ bằng da, bên trong là từng xấp từng xấp tiền mệnh giá lớn nhất!
Liếc mắt nhìn, có khoảng chừng hai trăm nghìn!
“Đây là tiền đặt cọc!” Tô Bắc mỉm cười nói.
“Tiền đặt cọc gì?”
“Đương nhiên là tiền đặt cọc chờ cháu làm việc rồi.” Tô Bắc mỉm cười, sau đó duỗi ra hai ngón tay nói: “Nếu xong! Bác lại trả thêm chừng này nữa?”
“Là hai trăm nghìn?”
Tô Bắc lắc đầu.
“Hai triệu?” Lâm Dương sững sờ.
“Là hai mươi triệu.” Tô Bắc nói.
Ông ta vừa nói xong, Trương Tình Vũ và Tô Quảng giật mình ngắng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tô Bắc.
Hai mươi triệu?
Ngoại trừ bà cụ Tô, nhà họ Tô e rằng chưa có ai được nhìn thấy nhiều tiền như vậy…
“Hai mươi triệu? Bác ba à, bác muốn tôi làm cái gì mà lại cho tôi nhiều tiền như vậy? Tôi không biết giết người phóng hỏa đâu!” Lâm Dương cố tình giả vờ kinh ngạc nói.
“Sao lại làm mấy chuyện đấy được? Sao bác lại bảo cháu làm mấy chuyện như vậy được?”
“Thế bác muốn tôi làm gì?” Lâm Dương hỏi.
Tô Bắc hít sâu một hơi, lại gần Lâm Dương một chút, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Lâm Dương, tòa án đã đưa trát hầu tòa cho tập đoàn Dương Hoa, và cũng đã ấn định ngày phiên tòa diễn ra. Nghe này, bác muốn cháu tố cáo Tập đoàn Dương Hoa trong phiên tòa đó và thừa nhận rằng đơn thuốc của Tập đoàn Dương Hoa chính là cháu trộm!”
“Cứ như vậy chẳng phải tôi sẽ phải ngồi tù thì sao?” Lâm Dương sửng sốt.
“Chỉ mấy năm thôi, nhưng như thế cháu lại có thể có được hơn hai mươi triệu! Như vậy không tốt sao?” Tô Bắc trừng to mắt nói: “Cháu nên hiểu, dù là ai, thời gian mấy năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Nhưng vấn đề là, tôi không có trộm đơn thuốc của nhà họ Tôi!”
“Nếu cháu thừa nhận đơn thuốc kia là cháu ăn trộm, huống chỉ nếu không phải cháu làm việc này thì còn ai vào đây nữa?” Tô Bắc chế nhạo, hiển nhiên là không tin.
Vốn ông ta cũng chẳng muốn vẽ vời thêm chuyện đâu, nhưng vì Liễu Tiếu Sinh lại cứ bảo mang tiền đi một chuyến, để đảm bảo mọi thứ được an toàn.
“Tôi thực sự không ăn trộm đơn thuốc của nhà họ Tô. Tôi còn không biết chuyện đó, bác ba, bác muốn tôi thừa nhận điều gì?” Lâm Dương lắc đầu.
“Cháu… cháu bị ngốc à? Có tiền mà không kiếm à?” Tô Bắc rất tức giận.
Lâm Dương lắc đầu muốn từ chối.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đã nắm lấy anh.
Lâm Dương hơi sửng sốt, quay lại nhìn, mới nhận ra Trương Tình Vũ chính là người đang giữ chặt mình.
“Nhận lời ông ta đi!” Trương Tình Vũ lạnh lùng nói.
Ngay khi những lời này nói ra, Tô Quảng và Tô Nhan cùng nhau nhìn về phía Trương Tình Vũ, với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc…