Sao trẫm lại giỏi như vậy chứ.
[…]Cái kiểu gì vậy, sao đang tự dưng từ hồi ức, lại nhảy sang tự khen mình thế?
Minh Thù cầm trứng thần thú đã chết ra ngoài, con rắn liền vội vàng:
“Này, loài người ngươi nói cởi trói giúp ta cơ mà.”
“Ta có nói sao?”
Minh Thù quay đầu lại mỉm cười, một lát sau chợt thốt lên:
“À, có nói, thế nhưng lúc đó là ta nói điều kiện trao đổi, thế nhưng ngươi lại sửa lại điều kiện, cho nên… Ta không thể giúp ngươi…”
Thả ngươi, rồi ngươi lại làm khó dễ ta thì sao, ta mới không ngu như thế.
Minh Thù có chút tiếc hận liếc mắt nhìn con rắn, gật gù nhảy ra khỏi đám lửa.
Con rắn: “…”
Ánh mắt cuối cùng kia của nàng là có ý gì?
Tiếc hận cái gì?
Tiếc vì không ăn được nó sao?
Vì sao nó lại có ý nghĩ đáng sợ này.
A! Tức giận!
Con rắn vô vùng bực tức, loài người xấu xa quả nhiên gian xảo.
Tiến vào Long Cốt Sơn chân như giẫm trên lò luyện đơn, trong không khí bốc lên hơi nóng cuồn cuộn, tiếng da bị nứt khô kêu lên tanh tách.
“Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì thế?”
Bạch Yên Nhiên đưa tay quạt quạt, nhưng phả tới chỉ toàn là hơi nóng, cô ta ho một cái rồi nhanh chóng thả tay xuống.
“Sao chúng ta không chờ đám người Thất vương gia chứ? Chúng ta đi như thế này có thể ra được ngoài không?”
“Chúng ta chờ nơi đó cũng không an toàn.”
Lửa lớn như vậy có thể đốt tới bọn họ bất cứ lúc nào, còn có con rắn kia.
“Chức Phách đâu?”
Mọi người quay đầu lại phát hiện, người lúc trước còn theo sau họ, lúc này lại không thấy đâu nữa. Bọn họ có thể đi xa như vậy cũng là bởi vì Chức Phách đi theo sau, nhưng bây giờ không thấy người đâu?
Có người quay lại tìm, một lát sau trở lại sắc mặt quái lạ: “Ở phía sau… Đang ăn.”
Mọi người: “…”
Lúc này, nàng còn có tâm trí ăn gì sao.
Sao nàng không ăn cho chết luôn đi!
“Yên Nhiên, cô đi hỏi xem rốt cuộc phải thế nào mới ra ngoài được, chẳng phải cô ta có bản đồ sao?”
Một nữ nhân nhìn vào Bạch Yên Nhiên.
Bạch Yên Nhiên bị Minh Thù đánh cho tơi tả, cho dù có ngốc đến thế nào đi nữa thì cũng phải biết suy nghĩ, đối với đề nghị của người này cô ta chỉ hừ một tiếng:
“Muốn thì ngươi đi mà hỏi.”
“Chả phải cô ta rất thân thiết với cô sao? Yên Nhiên, chúng ta đều muốn thoát khỏi chỗ này, tiếp tục đi như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng phải bỏ mạng nơi đây.”
Bạch Yên Nhiên tiếp tục hừ lạnh, cô ta sẽ không đi tìm con tiện nhân trúng tà kia.
Mọi người nhìn nhau: “Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc đi.”
Rất nóng, tất cả mọi người chỉ có thể đứng. Độ nóng cao như vậy bốn phía lại xanh ươm tươi tốt, không có chút gì héo rụi, khung cảnh quái lạ này càng làm cho người ta ớn lạnh.
Rốt cuộc bọn họ ở chỗ nào?
“Bạch Yên Nhiên cô làm gì vậy, trả lại cho ta!”
“Đương nhiên là ta uống trước.”
Bạch Yên Nhiên cầm bình nước, vẫn cái dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo ra lệnh:
“Ngươi buông tay cho ta.”
“Bạch Yên Nhiên, cô đừng có quá đáng đây là nước của ta.”
Trong hoàn cảnh này nước rất quan trọng, đương nhiên không muốn đưa cho cái cô tiểu thư đỏng đảnh Bạch Yêu Nhiên này.
“Cái gì là của ngươi, ngươi chỉ là con chó của bổn tiểu thư thôi.”
Bạch Yên Nhiên trực tiếp ra tay, hận ý đan xen trong mắt, lúc cô ta bị con rắn bắt, cầu cứu nhưng những người này dường như đều không nghe thấy.
“Bạch Yên Nhiên cô đủ rồi đấy!”
Có người thấy chướng mắt, tiến lên giật lại bình nước trong tay Bạch Yên Nhiên.
“Cô đừng có quá đáng, cô còn tưởng bây giờ đang ở Bạch gia sao?”
Lúc trước, mọi người đều nhịn cô ta là vì Bạch gia, còn lúc khó khăn này có thể sống hay không còn khó nói, trong lòng mọi người vốn đã đầy oán giận, Bạch Yên Nhiên lúc này không khác gì ngòi nổ, khiến cho mọi mũi dùi đều nhắm vào Bạch Yên Nhiên.
Bạch Yên Nhiên nhìn đám người đối diện giận đến mức cười lớn, chỉ ngón tay vào bọn họ:
“Các người giỏi lắm đều muốn tạo phản đúng không? Trước kia là ai năn nỉ để đi theo ta hả?”
Sắc mặt mọi người càng lúc càng khó coi.
“Nếu cô không phải tiểu thư của Bạch gia, sẽ chẳng ai thân thiện với cô, tính tình của cô ai chịu nổi?”
Người mới vừa bị giành nước tức giận nói lại.
Bạch Yên Nhiên nắm chặt bàn tay lại, thần sắc dữ tợn:
“Chờ ta ra ngoài rồi… Sẽ cho các ngươi biết tay.”