Tô Nam Tinh đang ngủ mơ màng thì bị kích thích, lại bị Chu Dịch kéo vào trong những thăng trầm của vòng xoáy dục vọng, sa vào con đường lạc lối với anh.
“Đỉnh núi” của cô hơi run rẩy theo những động tác của Chu Dịch, cả người lại còn ửng đỏ lên trong lúc động tình, đôi mắt ngấn nước, thậm chí cả giọng nói êm dịu, nũng nịu gọi anh “Giám đốc, cầu xin anh” đều làm cho Chu Dịch không nỡ rời xa.
Anh muốn kịch liệt hơn một chút.
Sau khi kết thúc, Tô Nam Tinh muốn mang đôi giày cao gót đi làm thì phát hiện đôi chân mình hơi bủn rủn, giận dữ đánh Chu Dịch vài cái, nhưng lại bị Chu Dịch kéo vào trong lòng và ôm hôn. Tô Nam Tinh hét lên: “Son môi của em bị anh ăn hết rồi…”
Sau đó cô lại thoa son môi, còn đổi một đôi giày đế bằng, lúc này mới vội vàng đi làm.
Hai người chính thức đi làm riêng.
Sau khi đến công ty thành phố, Tô Nam Tinh đã mở một cuộc họp với nhân viên trong phòng ban tích hợp của công ty thành phố. Đinh Diễm là giám đốc cũng có mặt ở đó, chính thức giới thiệu danh tính của Tô Nam Tinh với thành viên trong bộ phận tích hợp: “Trước đây trưởng phòng Tô là tổng giám sát bộ phận tích hợp của công ty tỉnh, sau này sẽ là trưởng phòng của mọi người, mọi người hãy cùng chào đón.”
Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, những người cấp dưới trước kia đã từng làm việc với Tô Nam Tinh nói: “Trước đây chúng tôi thường hay làm bản báo cáo nộp cho trưởng phòng Tô, cô ấy rất giỏi.”
Tô Nam Tinh cũng chỉ lắng nghe những lời nói này. Trước đây không làm chung trong một công ty nên tất nhiên đối xử với người nào cũng đều nhã nhặn. Sau này đã là cấp trên – cấp dưới, vai trò của mỗi người khác nhau, dĩ nhiên cách giải quyết cũng sẽ khác nhau.
Tô Nam Tinh đứng dậy chào hỏi, nói khách sáo: “Tôi mới vừa đến đây nên có nhiều thứ chưa hiểu rõ, sau này xin mọi người chỉ dạy thêm.”
Sau khi Đinh Diễm giới thiệu danh tính của Tô Nam Tinh với mọi người xong thì rời đi. Tô Nam Tinh bắt đầu tìm hiểu tình hình trong phòng ban mới, nhất là nhiệm vụ công việc mà mỗi người trong phòng ban phụ trách, cô đều lắng nghe sơ lược.
Công việc mới, khởi đầu mới, chỉ có bận rộn là không thay đổi. Với lại do cô quản lý cả một bộ phận nên bận rộn hơn lúc còn ở trong công ty tỉnh.
Nhưng buổi tối sau khi tan sở, Tô Nam Tinh đã về thẳng nhà của Chu Dịch.
Cuối tuần này Chu Dịch sẽ đến thành phố B, thời gian bọn họ ở bên nhau không còn nhiều nên hai người đều rất quý trọng thời gian ở bên nhau.
Tối nay Chu Dịch không có tiệc xã giao, nhưng mà phải tăng ca đến hơn mười giờ mới về nhà, vừa vào nhà đã được ăn những món mà Tô Nam Tinh nấu cho anh. Sau khi ăn xong, anh còn làm nũng với Tô Nam Tinh, nằm trên sô pha và gối đầu lên đùi cô, nói: “Công việc quá mệt mỏi, thật đau đầu.”
Tất nhiên là Tô Nam Tinh sẽ dùng ngón tay mềm mại của cô giúp anh xoa bóp, xoa bóp từ trên đỉnh đầu đến hai bên tai và thái dương, còn xoa bóp cổ nữa. Lúc ấn vào làm cho Chu Dịch cảm thấy rất thoải mái, mơ màng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tỉnh giấc lại trở về giường, thuận tay ôm Tô Nam Tinh vào trong lòng và tiếp tục ngủ.
Quãng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới chiều Chủ nhật.
Tô Nam Tinh đã gúp Chu Dịch chuẩn bị xong hành lý. Chu Dịch luôn không thích mang theo nhiều đồ trong chuyến đi công tác, nhưng mà lần này anh ở lại thành phố B khá lâu nên phải mang theo nhiều đồ dùng cá nhân thường dùng của anh, chẳng hạn như đồ vest và áo sơ mi, đồ lót, giày, thậm chí còn có thuốc trị đau dạ dày, Tô Nam Tinh đều đã sắp xếp ngăn nắp.
Tống Tập lái xe đưa bọn họ đến trạm tàu điện siêu tốc.
Ngồi trên xe, Tống Tập nói: “Lão đại, đến bên kia cũng đừng quên bên này đó. Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ mở điện thoại 24 tiếng. Anh yên tâm, mặc dù anh không có ở bên cạnh tôi, nhưng mà vẫn luôn ở trong lòng tôi.”
Chu Dịch phải rời đi, sau này cơ hội tiếp xúc sẽ ít đi, Tống Tập cũng nắm chặt cơ hội bày tỏ thái độ và lòng trung thành.
Chu Dịch nói: “Tôi rất yên tâm về cậu. Cậu và Nam Tinh nên chú ý nhiều về công trình mắt thần, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi vào bất cứ lúc nào.” Mặc dù anh đến nhóm công ty, nhưng mà biên chế vẫn tạm thời còn ở trong bộ phận tích hợp của công ty tỉnh, vẫn còn là lão đại quản lý công việc bên này, vì vậy mọi chuyện quan trọng ở bên này đều phải thông qua Chu Dịch.
Tống Tập cũng lên tiếng đáp lại.
Tô Nam Tinh cũng hiếm khi dặn dò anh nhiều lần: “Đến bên kia phải chăm sóc dạ dày, đừng uống quá nhiều rượu.”
Chu Dịch nói: “Yên tâm đi, anh sẽ chú ý.”
Nhưng mà ai cũng biết sau khi anh đi công tác đến nhóm công ty, uống rượu xã giao là điều không thể thiếu, hơn nữa sẽ càng nhiều hơn. Quan trọng là bên nhóm công ty có rất nhiều người có trình độ cao hơn anh, có chức vụ cao hơn anh, đã vào bàn rượu thì ai dám không uống?
Chưa kể sau khi sang đó, ngay cả cấp bậc của nhà thầu phụ cũng sẽ cao hơn. Phía trên có phó tổng giám đốc và giám đốc phải nể mặt, phía dưới có nhà thầu phụ lớn phải xã giao, mọi thứ đều không thể thiếu, những bữa tiệc cũng không thiếu.
Nhưng Tô Nam Tinh cũng không biết phải nói gì, trước kia còn xấu hổ khi thân mật với Chu Dịch ở trước mặt đồng nghiệp, lúc này cô cũng không suy nghĩ gì nhiều. Cô hiếm khi khoác lấy tay Chu Dịch và dựa vào người anh, hiếm khi làm ra dáng vẻ cô gái làm nũng, bộc lộ ra nỗi buồn trong lời nói.
Lúc chạy ngang qua phố buôn bán, Chu Dịch bảo Tống Tập dừng lại, nói với cậu ta: “Chờ chúng tôi một lát.” Rồi kéo Tô Nam Tinh xuống xe và đi vào trong khu trung tâm mua sắm.
Tô Nam Tinh hỏi anh: “Làm gì vậy?”
Kết quả là Chu Dịch đã kéo thẳng cô đi vào trong cửa hàng trang sức ở tầng một của khu trung tâm mua sắm. Vào trong cửa hàng, anh nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi một cặp nhẫn đôi.”
Nhân viên bán hàng vội vàng dẫn bọn họ tới tủ trưng bày sản phẩm bạch kim, lấy ra một vài cặp nhẫn đôi. Chu Dịch nói với Tô Nam Tinh: “Em chọn đi.”
Thấy Tô Nam Tinh vẫn chưa kịp phản ứng, anh liền cầm một cặp nhẫn đôi vừa mắt nhất lên. Đó là một cặp nhẫn bạc rất đơn giản, bên ngoài được đánh bóng và mạ vàng trông rất sang trọng.
Nhân viên bán hàng nói: “Ánh mắt của anh thật tốt, cặp nhẫn này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại có một ý nghĩa rất đặc biệt. Lớp mạ vàng mỏng bên ngoài có thể bị mòn theo năm tháng đeo nhẫn, sau khi bị mòn thì sẽ hiện ra lớp bạch kim ở bên trong.”
“Chiếc nhẫn này có ý nghĩa: Theo năm tháng trôi qua, tình yêu của anh dành cho em vẫn càng chân thật hơn.”
Chu Dịch nghe thấy vậy thì kéo tay của Tô Nam Tinh ra và đeo vào cho cô. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô đeo vào rất vừa vặn, anh nói: “Đã đeo chiếc nhẫn mà anh tặng thì chính là người của anh. Mặc dù anh đã đi khỏi đây, nhưng mà anh vẫn sẽ luôn luôn ở bên em.”
Anh lại đưa chiếc nhẫn nam cho cô, “Giúp anh đeo vào.”
Tô Nam Tinh nhìn anh, không biết phải nói gì, viền mắt hơi đỏ lên. Cô cũng nhẹ nhàng đeo nhẫn vào cho anh.
Tô Nam Tinh cảm thấy sau khi Chu Dịch đến thành phố B, bất luận sau này bọn họ có kết thúc tốt đẹp hay không, thế nhưng ngay lúc này, những cảm động trong lòng cô và tình yêu ấm áp đó chính là những thứ cô có nhiều nhất trong cuộc đời này.
Chu Dịch nhìn viền mắt của cô đã đỏ hoe, dáng vẻ như muốn khóc, trông rất đau lòng. Cuối cùng anh ôm cô vào trong lòng và nói: “Em cho anh thêm chút thời gian, sau khi anh đã đứng vững ở bên đó thì anh sẽ chuyển em qua.”
Tô Nam Tinh gật đầu qua loa, “Ừ, em biết rồi.”
“Anh yên tâm đi đi, em không sao.”
Chu Dịch dùng tay nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi cô.
Dường như tất cả ánh đèn sáng rực xung quanh đều làm nền cho hai người, Tô Nam Tinh cũng đáp lại anh, ôm lấy anh, cũng không nỡ rời xa anh.
Nhưng mà cuối cùng thời điểm xa nhau đã tới.
Còn có hơn mười phút là đến giờ soát vé lên tàu điện siêu tốc, bọn họ mới buông nhau ra.
Chu Dịch nói: “Cuối tuần anh sẽ trở về, ngồi tàu điện siêu tốc chưa tới hai tiếng đã tới. Nếu anh phải tăng ca thì em sẽ tới gặp anh.”
Tô Nam Tinh liên tục gật đầu.
Chu Dịch còn dặn dò cô: “Đã đeo nhẫn của anh thì không được tháo xuống, mỗi ngày đều phải đeo. Những người đàn ông khác có hỏi em thì em phải nói em là người phụ nữ của Chu Dịch anh.”
Tô Nam Tinh thấy anh như vậy thì không nhịn được cười, nói với anh: “Vậy nếu có cô gái nào thích anh thì làm sao đây? Nhóm công ty có rất nhiều cô gái độc thân lắm.”
Chu Dịch nói: “Vậy anh sẽ lấy nhẫn ra nói cho các cô ấy biết là cơ thể và trái tim của anh đều bị một người phụ nữ tên là Tô Nam Tinh nắm giữ rồi, không ai có thể lọt vào mắt của anh.”
Tống Tập đứng bên cạnh cảm thấy mình đã quen biết giám đốc Chu nhiều năm, bình thường sao lại không phát hiện ra anh ấy lại sến súa như vậy chứ? Giám đốc Chu tài giỏi, ưu tú khi nói đến chuyện yêu đương thì chỉ số IQ lại dễ dàng bị tụt lùi, lại còn sến súa nữa chứ, thật là không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Chu Dịch xách theo vali đi theo đoàn người vào cổng soát vé.
Dáng vẻ anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây vẫn rất đẹp trai, cho dù đứng trong đám đông cũng có thể nhìn thấy anh, vẻ đẹp trai của anh giống như đang tỏa sáng.
Nhưng điều mà Tô Nam Tinh thích nhất chính là đôi mắt anh nhìn cô rất sâu thẳm, rất sáng.
Cho đến khi bóng dáng của Chu Dịch hoàn toàn biến mất, Tô Nam Tinh mới trở về với Tống Tập.
Trên đường về, hai người cũng không nói câu nào. Vì để làm cho bầu không khí thêm sôi động, Tống Tập còn bật những bài nhạc sôi nổi. Lúc lái xe đến gần công ty tỉnh, Tống Tập nhận được cuộc điện thoại của Lý Uyển, Lý Uyển hỏi Chu Dịch đã đi chưa, Tống Tập trả lời: “Mới vừa đi.”
Lý Uyển nói: “Sao không nói cho tôi biết? Tôi cũng muốn đi đưa giám đốc.”
Tống Tập nói: “Bạn gái giám đốc đã đi đưa.”
Lý Uyển không nói gì nữa, có lẽ là hơi buồn tủi, Tống Tập cũng cúp máy.
Một lát sau, Hoàng Hân Nhiên cũng gọi điện thoại tới hỏi, Tống Tập nói chuyện khách sáo với Hoàng Hân Nhiên hơn. Câu hỏi của Hoàng Hân Nhiên cũng là tại sao không nói cho cô ấy biết để cùng đưa Chu Dịch đi, Tống Tập trả lời: “Giám đốc không cho chúng tôi nói ra, không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Sau khi cúp máy, Tống Tập nói với Tô Nam Tinh: “Người như giám đốc một mình đến nhóm công ty, tôi cảm thấy những cô gái bên đó đều sẽ muốn nhào vào lòng anh ấy. Đừng nói là trên tay anh ấy có đeo nhẫn, cho dù có đưa giấy đăng kí kết hôn đến trước mặt các cô ấy thì cũng không thể ngăn cản được sự hứng thú của các cô gái với anh ấy.”
Anh hỏi Tô Nam Tinh: “Lẽ nào cô không sợ sao?”
Tô Nam Tinh đã xoa dịu được nỗi buồn, trả lời: “Không sợ.”
Bởi vì tôi đã cố gắng để mình trở nên xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, tốt đẹp hơn, tất cả đều không phải là vì lo lắng một người đàn ông nào đó bỗng dưng rời khỏi tôi. Đàn ông đã muốn thay lòng đổi dạ thì cũng không thể ngăn cản được.
Cô đang mặc chiếc đầm đỏ mà anh thích nhất, tô màu son môi đỏ, từng đường cong trên cơ thể cô đều là công sức của quá trình tập luyện. Sự tự tin của cô đều là những bài học mà cô cố gắng trau dồi, là những loại rượu mạnh mà cô cực khổ nuốt vào, không dám nhổ ra. Cô mở cửa xe ra, đôi giày cao gót chạm trên mặt đất, xoay người lại chào tạm biệt Tống Tập.
Vóc dáng gợi cảm, dáng vẻ thanh thoát.
Cho dù đã biết Tô Nam Tinh là người của Chu Dịch, thế nhưng Tống Tập không thể không thừa nhận Tô Nam Tinh như vậy thật giống như đang tỏa sáng.
Đột nhiên Tống Tập đã biết tại sao Tô Nam Tinh lại không sợ, bởi vì một Tô Nam Tinh không còn che giấu sức quyến rũ của mình cũng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi.