Lâm Mặc Phong hét lên với vệ sĩ, cố thoát khỏi sự ngăn cản của họ.
Tiểu Nghi, Tiểu Nghi em nhất định không được có mệnh hệ gì.
Lâm Mặc Phong tuyệt vọng gào thét.
Thấy Lâm Mặc Phong quá ồn và phiền phức vệ sĩ liền thẳng tay đẩy Lâm Mặc Phong qua một bên, chạy đến xem tình hình của cô.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi, hai người vệ sĩ đưa cô lên xe một người đi theo, một người ở lại tìm hiểu vụ tai nạn và xử lí người đã gây ra tai nạn.
Người vệ sĩ ở lại quay ra muốn xử lí kẻ gây tai nạn nhưng chiếc xe đã biến mất không một dấu vết.
Phía bên này, sau khi gây ra tai nạn, người kia nhanh chóng lái xe bỏ đi, đi được một đoạn xa, rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ chiếc xe dừng lại.
Trên xe, người kia ngồi thở dốc sau đó lại cười lên như điên dại
– Hahaha… haha….. chết đi tiện nhân, chết đi.
Người trên xe không ai khác là Tô Uyên Linh. Hôm nay khó khăn lắm cô ta mới có thể thoát khỏi sự canh chừng của mấy tên vệ sĩ của Henry, lấy một chiếc xe của ông ta lái ra ngoài, đi một vòng liền đến đây.
Vốn muốn dừng xe nghỉ một chút không ngờ lại thấy bóng dáng quen thuộc của Cố Tuyên Nghi từ trong trung tâm thương mại bước ra. Bộ dáng xinh đẹp, trên người khoác toàn đồ hiệu của các thương hiệu nổi tiếng, da mặt hồng hào, tràn đầy sức sống đâu giống bộ dáng của người mắc bệnh trầm cảm như lời Henry nói.
Nhìn Cố Tuyên Nghi rồi nhìn lại bản thân mình, nhớ đến những gì mà bản thân phải trải qua, nhớ đến những ngày mình bị hành hạ, đánh đập đến chết đi sống lại, nhớ lại sự nhục nhã, tuyệt vọng khi bị xâm hại Tô Uyên Linh liền trở nên tức giận mất hết không chế đạp chân ga, lao như điên về phía Cố Tuyên Nghi đâm mạnh khiến Cố Tuyên Nghi bay lên cao ngã mạnh xuống đất.
Sau khi gây ra tai nạn Tô Uyên Linh lập tức lái xe rời đi, tâm trạng hả hê vì cuối cùng cũng trả thù được Cố Tuyên Nghi.
Tô Uyên Linh vô cùng chắc chắn, cú đâm khi nãy mạnh như vậy Cố Tuyên Nghi không thể không chết.
– Haha…. haha… thành công rồi…. hahaha….
👍👍👍⬅️⬅️⬅️